CUỘC LỮ VÔ TRỤ XỨ
"Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng
Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu"
Tuệ Sỹ đã thốt lên lời thơ như thế giữa muôn trùng cuộc lữ.
Cuộc lữ phiêu lưu, phiêu bồng không mục đích, không chỗ trụ, không mong cầu chi hết, vì thi nhân biết rằng, chẳng từ đâu đến cũng chẳng đi về đâu “vô sở tòng lai diệc vô sở khứ” đấy thôi.
Phương trời lưu viễn chơi rong, thõng tay vào chợ, thở cùng điệu thở thênh thang giữa thiên địa tuần hoàn. Chỉ còn sáng tạo và sáng tạo trên cung bậc thi ca…
Hòa cùng nhịp bước lãng du của người thi sỹ kỳ tuyệt đó, du tử này chợt bỗng nghe văng vẳng lời nói của Phạm Công Thiện, một người bạn thâm tình, chí cốt của Tuệ Sỹ:
“Một con người vừa là Thi sỹ vừa là Thiền sư, vừa là nhà hành động nhập thế với tinh thần vô công dụng hạnh của bậc Bồ tát.
Hành động tích cực, mãnh liệt toàn triệt mà vẫn giữ cảm thức viễn ly và viễn mộng.
Vì không tham vọng, ích kỷ mù quáng, cho nên nuôi dưỡng cảm thức viễn ly, vì không bị kẹt dính vào tham sân si của thế tục, cho nên mới hàm dưỡng viễn mộng.
Tuệ Sỹ là một trong số ít đạo sỹ, thi nhân với pháp khí phi thường là Trí tuệ Bát nhã cùng với lòng Đại bi thơ mộng.
Tuệ Sỹ là một trong số ít thể hiện được ý nghĩa trọn vẹn của ý thức chính trị toàn diện, ý thức hành động Bi Trí Dũng, dẫn đường soi sáng Thể mệnh của Sử tính quê hương…
Tuệ Sỹ là bậc Long Tượng của Phật giáo Việt Nam…
Đôi mắt Tuệ Sỹ lúc nào cũng sáng rực. Sáng rực được bên ngoài vì đã sáng rực bên trong, đã sáng rực bên trong vì đã sáng rực không ở trong cũng chẳng ở ngoài. Rực sáng như ngàn mặt trời.
Tôi gọi Thầy Tuệ Sỹ là Bồ tát, là Long Tượng, một bậc Đại sỹ…”
Phạm Công Thiện đã hùng hồn tuyên bố như thế, khi phát biểu trong buổi giới thiệu tác phẩm Huyền Thoại Duy Ma Cật của Tuệ Sỹ bên Hoa Kỳ và kẻ viết bài này cũng thấy như vậy, nên mần bài thơ Đôi Mắt Tuệ Sỹ khi gặp nhà thơ ở Hương Tích thư quán, Sài Gòn, vào một chiều phiêu lãng cuối mùa xuân:
Như Long Tượng mắt mở trùng sáng rực
Một hôm gầm sấm dậy khắp nhân gian
Làm chấn động khắp sơn hà đại địa
Rền ngân vang tận rú thẳm non ngàn
Đôi mắt ấy cháy ngời xanh ánh lửa
Thiêu rụi tàn ngàn bóng tối u minh
Vô lượng quang sáng bừng lên trí tuệ
Đại bi tâm hàm dung chứa bao tình
Đôi mắt đó trầm sâu màu đáy biển
Hòa chan nhau máu lệ nỗi đau đời
Từ nhãn thị chúng sinh đầy thương cảm
Mà đọa đày trong cuộc lữ chao ơi!
Ôi đôi mắt lặng nhìn xuyên tam thế
Cõi tồn lưu huyễn mộng khói sương lồng
Lòng trăng hiện giữa đêm dài sinh tử
Thõng tay vào phố chợ bước dung thông
Thõng tay vào phố chợ bước dung thông là bước đi kỳ cùng, lý sự viên dung của một kẻ cô hành độc lữ.
Chúng ta hãy lắng nghe Phạm Công Thiện nói tiếp về thơ Tuệ Sỹ:
“Thơ Tuệ Sỹ chính là tiếng thơ đổi giọng của một loài chim bay từ cõi xa xưa của vô biên tế kiếp trong lòng sâu thẳm của Tính mệnh quê hương…
Anh không thể cảm thơ người ta thì anh hãy im lặng, còn nếu cảm được thì anh hãy tha thiết ca ngợi, đừng e dè giữ gìn gì cả. Không nên có những kẻ phê bình thơ mà chỉ nên có những người ca tụng thơ. Thơ là của riêng từng người, không có ai làm thầy ai cả.”
Bắt chước Phạm Công Thiện, kẻ lang thang này cũng muốn ca ngợi, tán thán Tuệ Sỹ, một Thiền sư Thi sỹ vĩ đại, một trái tim Kim Cang bất hoại, vô úy, nhưng ngợi ca làm chi nữa, khi mà tiếng thơ của thi nhân đã làm chấn động, rung chuyển cả thế giới hoàn cầu và lan tỏa lạ thường ra khắp vũ trụ, mười phương rồi.
Thôi thì, chỉ xin đọc tặng bài thơ Im Lăng Sấm Sét, khi một chiều bữa nọ, bất ngờ tái ngộ thi nhân đang ẩn cư ở vùng biển xanh Vạn Giã, trong một ngôi cổ tự rêu phong trầm tịch mịch:
Những phương trời viễn mộng đi
Thi ca tư tưởng bước kỳ tuyệt qua
Đọa đày một thuở ta bà
Nỗi đau rực cháy thấy ra tột cùng
Ôi! Giấc mơ Trường Sơn rung
Rúng hồn tim máu chợt bùng vỡ mơ
Kinh thiên động địa sững sờ
Đâu chân diện mục của Thơ với Thiền?
Mặc như lôi ngồi tịch nhiên
Nghe ban sơ vọng ngân huyền diệu âm
Những điệp khúc cho dương cầm
Từ vô tận ý vang thâm thiết niềm
Niềm hân hoan bát ngát hơn nữa, lại trùng ngộ nhà thơ trên đồi cao Vô Trú Am, vào ngày 25. 5. 2018 tại hải đảo Lại Sơn, Kiên Giang, ngút ngàn ngoài ven trời vạn dặm.
Thi nhân vân hành ra đó nghỉ ngơi, an cư ba tháng hạ và du sỹ này làm thị giả, được hân hạnh sống kề cận, gần gũi, vui vẻ bên tách trà, sớm chiều tiêu dao vô sự…
Cùng uống trà, ngắm biển, lội suối, băng rừng, leo núi, dạo chơi với thi nhân là đủ cảm hứng vô ngần trên tinh thần sáng tạo, nên mấy chục bài thơ làm xong trong thời gian tràn đầy thơ mộng đó.
Xin chép lại đây một bài Trùng Ngộ Ở Nơi Này, gởi tặng biển núi thanh lương giữa nghìn năm trầm biếc xanh ngời thăm thẳm:
Ngoài hải đảo ngút ngàn vạn dặm
Giữa muôn trùng sóng vỗ mênh mông
Sớm mai bát ngát nhìn vũ trụ
Thấy càn khôn trong một giọt sương lồng
Trên tuyệt đỉnh rừng cao hùng vĩ
Thật không ngờ xuất hiện bóng Thiền sư
Hùng tâm tráng khí vang đầu gậy
Diệu huyền âm rền tâm khúc đại từ
Đại hỷ xả hòa vô công dụng hạnh
Rúng ngân dài tận góc bể chân mây
Biển núi bừng reo theo sỏi cát
Hát mừng vui trùng ngộ ở nơi này
Rồi bây giờ, ngày đầu xuân năm mới giữa trời thơ đất mộng Long Thành, Đồng Nai lại gặp Thầy, lại tái ngộ Thiền sư Thi sỹ đi về trên mặt đất trần gian...
Tâm Nhiên
Hình ảnh:Tác giả Tâm Nhiên với Thầy Tuệ Sỹ ngồi bên một tịnh thất trong khuôn viên chùa Phật Ân ở Long Thành, Đồng Nai sáng 6. 2. 2022
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!