Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2025

RỤNG MÀU SƯƠNG KHÓI -Thơ Mặc Phương Tử và Thơ Họa



RỤNG MÀU SƯƠNG KHÓI

 

Giờ đã sang mùa, trăng viễn phương

Lòng se lời cát bụi bên đường

Rừng xa nắng rót bờ nhân ảnh

Ngày muộn chiều lên mộng cố hương.

Dặm khách dẫu khơi niềm chợt thoáng

Dòng xuân chưa trót cuộc miên trường.

Đông về rụng xuống màu sương khói,

Hoa cỏ diễm kiều buổi tráng gương.

Atlanta, vào Đông 2015

  MẶC PHƯƠNG TỬ


Thơ Họa:

 

VUI ĐÓN TẾT

 

Xuân về rộn rã khắp muôn phương

Lân trống rền vang mọi  nẻo đường

Phố chợ khoe khoang  tà áo lụa

Trong nhà  thoang thoảng  khói  trầm hương

Chúc nhau mỹ mãn  nhiều tài lộc

Cầu nguyện  an khang  mãi  thọ trường

Ngây ngất tình  nồng  mùa hạnh phúc

Nụ cười rạng rỡ sáng như gương

NHÃ MY

 

AO XUÂN!

 

Nhạt nhòa mây khói lộng muôn phương

Ong bướm gọi nhau rộn nẻo đường

Bảng lảng trăng gầy len sắc độ

Dịu dàng gió nhẹ bện mùi hương

Đã từng đi với mùa tê tái

Nên chẳng ngại chi cảnh đoạn trường

Cho dẫu trùng khơi trào sóng gợn

Thì đìa xuân vẫn lặng như gương

LÊ ĐĂNG MÀNH

 

ĐÊM NGỦ MUỘN

 

Mây về cổ độ, gió trùng phương

Khuấy động niềm xưa ám bụi đường

Bóng dợn đêm nhòa lung ảo nguyệt

Hoa tàn nhụy rữa loãng dư hương

Sầu như mãi vọng từ khơi thẳm

Nhớ vẫn còn vang cuối dặm trường

Lữ thứ say đời mơ ngủ muộn

Hồi đầu trở giấc thẹn soi gương !

Lý Đức Quỳnh

    12/2015 


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!