NÔ BỘC CÓ NHIỀU, DÂN CÓ KHÓ
(Thơ Nôm Nguyễn
Trãi)
Bởi lòng chẳng ở cửa quyền,
Há rặng quân thần chẳng phải
duyên.
Nô bộc có nhiều dân có khó,
Cửa nhà càng rộng thế càng phiền.
Đem mình non nước nhàn qua tuổi,
Kết bạn thông mai ngõ phỉ nguyền.
Chúc thánh cho tày Nghiêu Thuấn nữa,
Được về ở thú điền viên.
Bài này cấu trúc
theo kiểu hai câu đầu và cuối bài, đều là câu sáu chữ (lục ngôn), còn lại là
các câu bảy chữ (thất ngôn). Đấy là một kiểu cấu trúc thơ Nôm chỉ riêng Nguyễn
Trãi mới có, đúng hơn, ông là người mở đầu.
Bởi lòng chẳng ở cửa quyền,
Há rặng quân thần chẳng phải duyên
Tiên sinh lý giải cái quan hệ của
mình với vua (quân thần) và vì sao ông bỏ quan về ở ẩn. Sao ư? Là bởi lòng mình
không thích, không muốn làm quan nữa, không thích ở chốn cửa quyền nữa, thế
thôi. Nói thế thì có mâu thuẫn gì hay không? Kẻ sĩ có lý tưởng đại dụng, có tài
thì đem tài ra giúp dân giúp nước. Tiên sinh có tài làm rường cột (lương đống)
cho nước nhà, lại quý hiếm như hổ phách, phục linh, sao lại không thích làm
quan để đem tài giúp nước? Đơn giản vì cái lòng mình bây giờ không muốn nữa. Biết
cả rồi, thấm thía lắm rồi. Chốn cửa quyền nhiều hiểm hóc lắm. Bây giờ nó có còn
gì đẹp đẽ như mình hằng mơ ước nữa đâu? Nhung nhúc lũ tham quan, gian thần vênh
vênh váo váo, chả tài cán gì, chỉ mỗi cái tài đục khoét tham tàn hiểm độc hại
nước hại dân, mưu toan bè cánh trục lợi cho riêng mình. Ở với chúng làm gì, thậm
chí còn mang họa vào thân! Thế thôi, chứ như quan hệ quân thần (vua tôi), chẳng
phải là ta với vua không có duyên đâu! Vả chăng:
Nô bộc có nhiều dân có khó,
Cửa nhà càng rộng thế càng phiền.
Làm quan to, cửa cao nhà rộng, kẻ hầu
người hạ đông đúc như mây, thường thì vẫn thế. Nhưng nô bộc có nhiều, tất nhiên
làm khó làm khổ cho dân (dân có khó), làm khổ làm hại cho nước. Xưa nay có ai
sinh ra lại muốn làm kẻ hầu người hạ đâu? Thêm nữa, cửa cao nhà rộng cho nhiều,
thì làm nô lệ cho cái nhà to ấy là cái chắc, chưa nói là càng thêm sự phiền nhiễu
cho người khác. Thế nên mới bảo rằng Cửa nhà càng rộng thế càng phiền. Mình sướng
trên cái khổ của người khác, chẳng phải là bất nhân bất nghĩa lắm sao? Biết thế
rồi, ta tránh cái điều khó, điều phiền toái ấy bằng cách nào? Thì đây nhé:
Đem mình non nước nhàn qua tuổi,
Kết bạn thông mai ngõ phỉ nguyền.
Ta Đem mình non nước, ẩn mình vào
chốn non nước rừng suối thanh vắng, nằm ở chẳng từng khuất nhiễu ai, sống vui với
hạc vượn, kết bạn với thông mai cho qua tuổi già, cho nhàn qua tuổi, chừng ấy
ngõ hầu (ngõ) ta cũng đã thấy thỏa chí ước mong (phỉ nguyền) rồi! Những kẻ làm
quan nhân cách tầm thường, bỉ lậu, sao có cách hành xử nhân văn ấy được? Tiên
sinh Nguyễn Trãi vẫn mới, vẫn thời sự lắm chứ!...
Bài
bình của Vũ Bình Lục
Nguồn: Từ Fb của Vũ Bình Lục
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!