TÂY DU
KÝ-Tặng Cho Chúng Ta Sự Hoài Nghi,
Đập Vỡ Ảo Tưởng
&1&
Pháp thuật yêu ma ưa chuộng là biến
hình. Level cơ bản của yêu ma là hoá ra người, cao hơn nữa là hoá ra tiên, thần,
bồ tát. Cả một thế giới nháo nhào, yêu quái / con người/ thần tiên / bồ tát, thảy
đều hư hư thực thực, thật giả lẫn lộn hết ráo!
Một trong những thủ thuật của yêu
ma là sử dụng "chiêu bài nạn nhân" để lôi cuốn người ta đồng cảm, hùa
theo tuyên truyền của chúng. Bạch Cốt tinh đã hóa ra đủ hoàn cảnh éo le thương
tâm như là cô gái đi mời cơm, bà lão đi tìm con gái, rồi ông già tất tả tìm con
và vợ. Đường Tăng bị mắc lỡm ngay, chỉ trích Tôn Ngộ Không giết Bạch Cốt là
hung bạo.
Ngộ Không đành phải mang tiếng hiếu
chiến vì dùng sức mạnh để tái lập thanh bình, peace through strength, bị hăm he
trục xuất - và có đôi lần bị trục xuất hẳn hòi, không cho đi thỉnh kinh.
Rồi... ngay cả thần tiên, bồ tát
cũng thích biến hình, như Sơn thần thổ địa hóa thành ông già bà lão tiều phu, Bồ
tát hóa thành yêu tinh sói để thu phục yêu tinh gấu đen.
Ngộ Không phải thốt lên trong hoang
mang:
"Đây là Bồ tát yêu tinh, hay
là yêu tinh Bồ tát?".
&2&
Đọc Tây Du, vì vậy, việc đầu tiên
là đặt ra tự vấn: Làm sao để biết đâu là thần, là thánh tăng, là người, đâu là
yêu ma đội lốt đây?
&3&
Trong Tây Du ký, hết thảy đều bị lừa,
cái sự lừa đảo không chừa một ai! Người dân bị lừa, sư sãi bị lừa, đạo sĩ bị lừa,
Ngọc hoàng thượng đế cũng bị lừa, và kể cả Ngộ Không cũng có những lần bị mắc lừa
luôn.
(nói nào ngay, có Phật tổ Như Lai
là không bị lừa nhưng Phật tổ, trong "Tây Du", thì không can dự việc
thế gian, thành thử mọi chuyện ở cõi hồng trần này đều phải tự cứu trước khi trời
cứu)
Quá trình đấu tranh trong Tây Du ít
giống với mô típ cái Thiện cảm hoá và vượt lên cái Ác, mà gần hơn với sự giằng
co mưu mẹo giữa đôi bên, xoay quanh việc nhào trộn Chân và Giả vào nhau.
Mà giữa thần tiên với yêu quái, coi
đi, có gì khác biệt hay không?
Phía yêu ma quỷ quái cũng biết khóc
thương, biết báo hiếu, biết trả ơn, có cả tôn ti trật tự kính trên nhường dưới.
Hơn nữa, nhiều yêu tinh không chỉ
có bề ngoài mặt mũi nhân từ, biết khoác cà sa, cầm quyền trượng, vẩy phất trần,
mà còn biết tụng kinh, tu công, niệm chú, và luôn rao giảng điều nhân nghĩa.
Trong khi đó, thần tiên cũng có
"hỉ nộ ái ố", có châm chọc chế giễu, có dung túng bao che, có phân biệt
đẳng cấp, có luôn hận thù mấy kiếp hẹn ngày hạ phàm báo trả.
Có sư trụ trì mê cái cà sa đẹp mà sẵn
sàng lừa để chiếm đoạt, rồi cả tu viện bao sư sãi đều hùa nhau lập mưu phóng hỏa
giết người.
Phải chăng hết thảy yêu quái, tiên,
thần, bồ tát đều là NGƯỜI mà thôi, nhưng tự khoác cho mình cái áo và chụp người
khác cái mũ để phân biệt?
&4&
Có con yêu nọ biến thành Ngộ Không,
lừa được Tam Tạng và Sa Tăng. Thấy vậy, Ngộ Không (thật) bèn kéo nó sang Nam Hải
tố với Bồ Tát nhưng... Bồ Tát chịu thua. Tu hành đắc đạo như Bồ Tát cũng không
tài nào giúp nhận ra cái giả.
Lại kéo lên thiên đình, vào điện
Linh Tiêu, Ngọc hoàng thượng đế soi Kính Chiếu Yêu cũng không phân biệt nổi
luôn!
Lên Trời không được thì xuống nhờ
Diêm Vương khu xử, ông vua âm ty tra sổ cũng không lần ra manh mối thực hư!
Sự hỗn loạn thật giả, vậy là, quá
khủng khiếp.
(rốt cuộc, có mỗi Đế Thính nhận ra
thực giả, nhưng... không dám nói, mà đẩy sang Phật tổ Như Lai; và chỉ ở nơi cuối
cùng trời và đất này, duy nhứt Phật Như Lai mới phân xử)
Chưa hết. Còn làm giả cả một cõi Phật
nữa mới rụng rời.
Cõi Phật đó có ngọn Linh Sơn, toà
Lôi Âm, có năm trăm La Hán, ba nghìn Yết Đế, bốn vị Kim Cương - tất cả chỉ là đồ
hàng mã của một tay tiểu đồng, vậy mà vẫn lừa được thánh tăng Đường Huyền
Trang, tới lúc này gọi là "trí huệ vời vợi" rồi.
&5&
Tây Du Ký, vậy là, tặng cho chúng
ta sự hoài nghi sắc bén & chín chắn, qua đó đập vỡ mọi ảo tưởng (ảo tưởng
trong tôn giáo, ảo tưởng trong sinh hoạt chánh trị xã hội).
Vậy, phân biệt thực/giả, chính/tà
cách nào đây?
Không phải diện mạo, không phải áo
quần, càng không phải là những lời rao nhân nghĩa hoặc tuyên truyền giáo điều tốt
đẹp này kia, CHỈ CÓ DUY NHỨT một thứ để xác định thực/giả, chính/tà - đó là căn
cứ vào HÀNH ĐỘNG: hễ thấy "ăn thịt người", đó là yêu ma!
Yêu ma giỏi biến hình làm người
nhân từ, làm bồ tát, trí thức minh mông, nói năng nhân nghĩa rất hay, NHƯNG yêu
ma không tài nào thoát khỏi sự thèm khát "ăn thịt người". Tức có những
hành động SÁT NHÂN (hoặc biện bạch cho hành động sát nhân bằng luận thuyết
"do nghiệp báo"), hành hạ con người dã man. Đã sát nhân, bất luận
tuyên truyền biện bạch cao siêu tới đâu đi nữa, đích thị đó là YÊU MA!
Ngộ Không nhận diện yêu ma đều
thông qua hành động của chúng, chớ không ngu dại dựa vào lời lẽ mềm mỏng, hình
dạng đạo mạo bề ngoài, lầm chết!
----------------------------------------------------------------------
(*): Stt trên được trích dẫn (có diễn giải thêm đôi chút) từ
bài viết "Gặp Phật giết Phật..." của Chau Thi Huyen Nguyen (mời đọc
TRỌN BÀI của tác giả Chau Thi Huyen Nguyen theo link sau: https://www.facebook.com/notes/chau-thi-huyen-nguyen/g%E1%BA%B7p-ph%E1%BA%ADt-gi%E1%BA%BFt-ph%E1%BA%ADt-g%E1%BA%B7p-t%E1%BB%95-di%E1%BB%87t-t%E1%BB%95/10156617044027378/
HN sang thăm anh đọc bài viết thật hay.
Trả lờiXóaĐúng đó anh ta đừng nhận xét người khác vào dáng vẻ bề ngoài là lầm quá luôn đó anh ạ .
Chúc anh buổi chiều an lành thật vui nhé anh!
https://media.giphy.com/media/TINhnq0cbAtag/giphy.gif
Cảm ơn HN đã ghé đọc và bình luận.
XóaChúc em an vui,sức khỏe !