(Thùy Dương chủ của chiếc dép Thủ Thiêm) |
DÉP QUẦN THOA BAY QUA HUYỀN THOẠI
Thơ
Paul nguyễn Hoàng
Đức
Một chiếc thảm bay
Hẳn là huyền thoại
Vì trong tấm thảm dầy hơn vải
Làm gì có động cơ?!
Một cái chổi bay
Có người cưỡi lên
Rõ ràng huyền thoại
Vì chổi đó
Đâu có cánh
Để đập
Như loài chim?!
Một chiếc Boomerang
Khi bay không phải là huyền thoại
Vì bởi bàn tay hiệp sĩ
Ném đi!
Chiếc dép của em
Trăm phần trăm
Mua tại Sài gòn
Ném đi
Rõ ràng là sự thật
Tay em ném ra
bay rất chậm và rất yếu
nhưng trời ơi
đó lại là cú
ném lao vào lịch sử
Dân quân gái
Nhỏ bé
Từng giải phi công Mỹ
To gấp ba lần mình
Qua cầu Hàm Rồng
Lấy yếm đào gốc tre
Sỉ nhục cường quốc Mỹ
Số một hành tinh
Rồi lại nữ dân quân khác
Bồng súng trường
Dẫn giải
Cả một dãy lính Tàu
Năm 1979
Để chứng tỏ rằng
Yếm thắm gốc tre
Chưa cần đến nam nhi
Đã bắt giải
Và hạ nhục
Một đội quân
Đông nhất hành tinh!
Các em nữ nhi
Đào tơ liễu yếu
Nhờ cả dân tộc
Và bộ tuyên truyền
Đã trở thành kịch bản
Sỉ nhục bọn đế quốc
Và quân bành trướng
Mạnh gấp triệu lần
Đó là
Sức mạnh
Chống lưng
Của một dân tộc
Dàn mấy em xinh đẹp
Ra sàn lịch sử diễn
Có tên chống ngoại xâm…
Giống như cô gái
Áo nâu sồng thon thả
Đang kéo xác máy bay
Những cô gái trước
Có thể đẹp hơn em
Oai hơn em
Với hình ảnh vinh quang
Bé nhỏ
Mà dẫn độ tù binh khổng lồ
Hay dãy dài bị bắt rồng rắn theo
hàng
Nhưng họ giống
Diễn viên
Diễn theo kịch bản
Của cấp trên.
Nhưng em Thủ Thiêm ơi
Em đã ném một cái dép
Lên khán đài
Chỉ bằng cánh tay cô độc
Sau lưng em
Làm sao có hệ thống
Của quốc gia dàn dựng
Mà trái lại
Có vô vàn lực lượng
Sẽ bắt bớ
Tống em vào tù
Nhưng em không sợ
Và em vẫn ném
Như gửi đi
Một thông điệp thật thà
Rằng đến lúc
Chúng tôi không thể còn nghe nói dối…
Dép của em bé nhỏ
Chẳng oai phong gì
Nhưng em đã tự tấn phong mình
Vào lịch sử
Tự em làm
Và tay em cũng là đạo diễn
Dù phải bước vào trong sân khấu
Đầy chông gai bạo lực
Sẵn sàng nuốt chửng em?!
Em ơi
Lịch sử sẽ chọn
Rồi đăng quang
Những vai tròn đeo súng
Trèo lên xác xe tăng
Rồi dẫn giải phi công
Hay tù binh
Không thể
So với chiếc dép em bé nhỏ
Em đã ném
Không phải ở chiến trường
Mà ngay giữa nghị trường
Như cha ông ta dạy
“khôn ngoan đến cửa quan mới biết!”
Và những nhân vật
Chân yếu tay mềm kia
Dù có ban tuyên huấn
Của nhà nước chống lưng
Làm sao bằng em
Chẳng cần ai chống cả
Mà tự mình
Gánh vác
Cả một nền dân chủ
Dù chỉ là một mầm cây nhỏ
Đòi chọc xi măng bạo quyền
Để chui lên?
Chắc chắn sự mọc mầm của em
Lịch sử Việt Nam chưa từng có
Và nó hẳn phải đẹp hơn
Bất kỳ khẩu súng hay khối thuốc nổ
nào
Giản dị thôi
Nó là vẻ đẹp bên trong của tâm hồn
Đòi công bằng
Vượt lên
Những cơ bắp và súng đạn?!
Để đòi quyền dân chủ
Cho người dân được sống
Paul Đức,21/10/2018
Nguồn: Từ Fb của nhà Thơ-Văn-Triết Paul Nguyễn Hoàng Đức
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!