Thứ Hai, 6 tháng 4, 2020

VĨNH BIỆT BẠN MÙA COVID-Thơ Sông Thu và Thơ Họa


VĨNH BIỆT BẠN MÙA COVID
(Viết về một người bạn đồng môn)

Tuổi bạn đã già,sắp tám mươi
Ốm đau xuống sức cũng lâu rồi
Chia tay cuộc sống đâu buồn lắm
Từ giã đồng môn mới tủi thôi
Phúng viếng, vài người vô lẻ tẻ
Hỏa thiêu, một cháu đứng đơn côi (*)
Không kèn, không trống, không hoa tiễn
Lặng lẽ ra đi thật ngậm ngùi.
  Sông Thu
( 03/04/2020 )

(*) Cháu gái ruột

BÀI HỌA:

ĐỒNG MÔN OAN THÁC VÌ COVID-19

Bất bình covid chửa đôi mươi
Mười chín mà sao phá khiếp rồi
Cứ tưởng vài tuần xong sẽ hết
Nào ngờ mấy tháng còn chưa thôi
Dẫu không thổ tả nhưng Wu Han
Dù chớm già nua vẫn Thác Côi
Vi khuẩn Chinese tàn tệ nhất
Ngó đồng môn khuất, dạ bùi ngùi ...
      Hawthorne  3 - 4 – 2020
CAO MỴ NHÂN

ĐÁM TANG MÙA ĐẠI DỊCH

Tuổi thọ như vầy được lắm mươi
Đau xương yếu sức đã nhiều rồi
Lìa đời sát đất an lòng vậy
Bỏ thế xa trời thỏa dạ thôi
Hoạ gặp Cô Vy người vắng vẻ
Xui nhằm Vũ Hán cảnh im côi
Đề phòng bệnh dịch nào ai đến
Lặng đám ma đi thật thảm ngùi
Minh Thuý
        Tháng 4/3/2020

CHUYỆN BUỒN

Được kể chuyện buồn nẫu dạ thôi
Già này đến tuổi lão niên rồi
Người đang rối trí lo ngàn vạn
Kẻ vội lìa trần huốt chín mươi
Tội nghiệp lúc đi thân lạnh lẽo
Đớn đau khi mất cảnh mồ côi
Chẳng nhiều quyến thuộc ngày đưa tiễn
Chỉ một đồng môn, ngậm với ngùi ...
TRỊNH CƠ

NGHIỆT NGÃ MỆNH TRỜI
             (Họa 4 vận)

Tiễn bạn quyên trần ngoại bẩy mươi,
Lấm lem tuổi hạc đủ thương rồi !
Nai lưng, trẹo háng chừng bao đận,
Ngửng mặt,mở mày được mấy thôi ?
Bầm dập xác thân rầu,    lẻ bóng,
U sầu hồn vía  tẻ,    mồ côi "!"
Chiếc đơn, cháu đứng lòa sương lạnh
Xa xót đồng môn chịu mệnh trời !
     03-4-2020
Nguyễn Huy Khôi

NGHE TIN BẠN MẤT

Dẫu bệnh và già tám,chín mươi
Nghe tin bạn đã khuất non rồi
Vô thường sinh tử,lòng đau vậy
Bất chợt mất còn,dạ xót thôi
Giữa lúc cách ly,tang lễ vắng
Đương thời phong tỏa,huyệt mồ côi
Bài thơ tướng nhớ lưu tâm khảm
Đọc giữa đêm chan giọt lệ ngùi.
Lý Đức Quỳnh
   3/4/2020

NGẬM NGÙI THÂN PHẬN
( Đồng cảm với tâm trạng kẻ ra đi )

Dẫu biết rằng qua tuổi bảy mươi
Đã là thượng thọ, cũng vui rồi
Lại thêm đau mãi càng phiền nữa
Nên nếu sống hoài sẽ khổ thôi
Chỉ ngặt ra đi thời đại dịch
Phải đành chấp nhận cảnh mồ côi
Âm thầm từ biệt không ai tiễn
Về chốn xa xăm nẫu dạ ngùi.
Thế Phương

AI RỒI CŨNG ĐI

Đưa người tiên cảnh dạ bùi ngùi
Lặng lẽ sau cùng một bóng côi
Nhớ buổi ăn nên vui biết mấy
Thương hồi nằm xuống tủi thêm thôi
Khay tro biển biếc trôi muôn nẻo
Hủ cốt chùa cao gửi được rồi
Thể xác ban sơ là cát bụi
Sinh thời ân đức thọ mười mươi .
Võ Làng Trâm

ĐƯA TIỄN BẠN THƠ

Nhà thơ chiến đấu bệnh mười mươi
Nhập viện ốm đau mấy tháng rồi
Mắt thấy qua bao thương hải nữa
Tai nghe nhiều lắm bể dâu thôi
Than ôi phúng viếng nghe thưa thớt!(vì dịch Vũ Hán)
Thương tiếc tiễn đưa thấy trẻ côi !
Dự lễ, cách ly, buồn vĩnh biệt !...
Thân bằng quyến thuộc dạ bùi ngùi !...
Mai Xuân Thanh
Ngày 03/04/2020

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!