Thứ Tư, 8 tháng 4, 2020

BỐN MÙA- Thơ Xướng Họa: TRỊNH CƠ và THI HỮU


BỐN  MÙA

Anh hỏi em rằng Xuân ở đâu ?
Ngoài hiên vạt nắng đã lên cao
Bướm hoa âu yếm bên vườn ấm
Hạnh phúc vươn lên từ kiếp nào

Anh hỏi em rằng Hạ ở đâu ?
Đêm trời tháng bảy vợ chồng Ngâu
Bên nhau kẻ khóc người thao thức,
Ôm ấp bao nhiêu kỷ niệm đầu

Anh hỏi em rằng Thu ở đâu ?
Lá vàng rơi nhẹ gió lao xao
Sương thu buồn thắm niềm cô quạnh
Khói biếc mơ hồ mang máng sầu

Anh hỏi em rằng Đông ở đâu
Tháng ngày lạnh lẽo khác chi nhau
Hàng cây trơ lá đầy sương trắng
Em tiếc tình ta đã nhạt màu

Sao biết em là ai, hở anh ?
Hỏi chi làm vướng bận ân tình
Đất trời có nghĩa, hay vô nghĩa
Là nghĩa hư không…gió lướt mành

Anh đến bao ngày anh lại đi
Yêu anh chỉ chuốc sự ngu si
Em nhìn, em ngắm anh đôi mắt
Anh muốn lòng em mộng ước gì ?

Trịnh Cơ

NÀNG THƠ BỐN MÙA.

Mùa xuân về, có thấy nàng đâu,
Cánh én từng đôi bay vút cao.
Cây cỏ bướm hoa trong nắng ấm,
Hiu hiu gió mát tự phương nào.

Qua hè rồi chẳng thấy nàng đâu,
Thánh thót ngoài song những giọt Ngâu.
Sông Hán giai kỳ sầu vạn cổ,
Dòng Tương ngăn cách lệ hai đầu.

Đã vào thu chả thấy nàng đâu,
Hiu hắt sương lam gió xốn xao.
Lá rụng cây trơ mây xuống thấp,
Lòng buồn cô quạnh lệ vương sầu.

Sang đông nàng vẫn tận nơi đâu,
Suốt cả năm trường chẳng thấy nhau.
Băng phủ tuyết rơi cơn gió bấc,
Tình ta lạnh lẽo đã phai màu.

Bốn nàng thơ đã đến thăm Anh,
Xuân Hạ Thu Đông đã tận tình.
Xuân tặng hoa, Hè dâng gió mát,
Lá Thu, Đông tuyết ngắm qua mành.

Nàng chỉ đến thăm lại vội đi,
Thời gian thấm thoát đủ mê si.
Mỗi năm ba tháng nàng quay lại.
Hạnh phúc quanh ta chả thiếu gì.

  Mỹ Ngọc
Mar.18/2020.

VẪN THẤY EM VỀ

Chỉ thấy Xuân về,chẳng biết đâu
Mai đào rộ nở,én bay cao
Bướm ong vờn liệng reo nồng ấm
Đón những hân hoan tự thuở nào

Lại thấy Hạ về,chẳng biết đâu
Đôi bờ Ngưu-Chức lộng mưa Ngâu
Ngân hà lệ nhỏ loang tiềm thức
Gặp gỡ,chia ly bạc mái đầu

Chỉ thấy Thu về,chẳng biết đâu
Đêm dài biển nhớ sóng triều xao
Tầng không vệt khói vời hiu quạnh
Mặt nguyệt trong veo cũng nhuốm sầu

Lại thấy Đông về,chẳng biết đâu
Lạnh lùng tuyết phủ chốn không nhau
Cỏ cây xanh biếc,giờ tang trắng
Nhớ vẫn nồng nhen lửa một màu

Em ở nơi nào đến với anh ?
Bởi duyên hay nợ kết nên tình
Bốn mùa Xuân,Hạ,Thu,Đông ấy
Có buộc hồn chăng,sợi chỉ mành

Nhật nguyệt tuần hoàn,Em đến đi
Yêu đương rót mật ngọt tình si
Nhất thời tương ngộ,muôn trùng biệt
Trọn sống thăng hoa,hối hận gì

Lý Đức Quỳnh
    8/4/2020

SINH SẮC MÙA PHAI
BIẾT ĐỢI GÌ?

Xuân về, biết em ở nơi đâu?
Đây đó người ta...mộng gác cao...
Đơn điệu anh ngồi trong quạnh vắng,
Tương tư...biết gởi tới phương nào?

Hạ sang, biết em ở nơi đâu?
Tay bấm lần tìm những giọt ngâu.
Thấm đẫm mưa lòng,rưng khóe lệ,
Sầu thương phiền muộn gởi về đâu?

Thu buồn, biết em ở nơi đâu?
Cúc héo  bông tàn, lá xác xao.
Oanh tắt lời ca, rầu nguyệt lạnh,
Lòng anh the thắt nỗi vương sầu!

Đông tàn, biết em ở nơi đâu?
Đau đáu tình ly nhói dạ nhau!
Mưa móc khôn vầy đêm giá lạnh,
Trăng xưa hò hẹn đã phai mầu.

Làm sao em hiểu thấu lòng anh,
Đắm đuối si mê nặng nghĩa tình!?
Đò lạc nổi nênh nhầu bến vắng,
Vào ra ngơ ngẩn,...lạnh sau mành!

Xa lắc thật rồi buổi biệt ly,
Nào ai cắt nghĩa được tình si?
Tơ trời không bện tình đôi lứa,
Sinh sắc mùa phai...biết đợi...gì?

       8-4-2020
Nguyễn Huy Khôi

BỐN MÙA ĐỢI MONG

Xuân đã về rồi, anh mãi đâu ?
Cội mai bên cửa đã vươn cao
Vàng tươi, cành nhánh bung đầy nụ
Cái gốc mai non của thuở nào

Hạ đã về rồi, anh mãi đâu ?
Phượng hồng trước cửa cạnh hàng ngâu
Đỏ tươi như áo em ngày cưới
Ta sánh vai nhau, thỏa nguyện đầu

Thu đã về rồi, anh mãi đâu ?
Sắc vàng gợi nhớ đến xôn xao
Vầng trăng cùng ngắm từng đêm muộn
Đợi đóa quỳnh hương mở cánh sầu

Đông đã vể rồi, anh mãi đâu ?
Sao không còn nhớ thuở bên nhau
Bỏ em vò võ từng đêm lạnh
Mắt lệ hoen mi, tóc úa màu

Em ngỡ trọn đời vui với anh
Đường đời ta bước mãi an lành
Tình duyên khắn khít luôn bền chặt
Nào biết ngày kia...đứt chỉ mành !

Từ ấy bao mùa cứ đến...đi...
Mình em ôm giữ mối tình si
Kiếp này chưa trọn đường chung bước
Hẹn kiếp sau ta vẹn những gì...

Phương Hà

TÙY DUYÊN BỐN MÙA

Xuân về rực rỡ kiếm em đâu ?
Cúc trúc mai đào phảng phất cao
Bướm trắng vờn bay trong nắng ấm
Hoa vàng thơm ngát tỏa hương nào

Hạ về phượng vĩ kiếm em đâu ?
Ô thước bắc cầu phu phụ Ngâu
Tha thiết vợ chồng dầu cách trở
Bên nhau tâm sự thuở ban đầu

Thu về tạm biệt bạn đi đâu ?
Lá rụng rừng phong, sông sóng xao
Trước ngắm trăng vàng lên rất chậm
Sau nhìn biển lặng nhớ âu sầu

Mùa đông lạnh lẽo kiếm em đâu ?
Trống vắng ta buồn chợt nhớ nhau
Tuyết trắng hàng cây trơ trụi lá
Cầm tay sưởi ấm áo len màu

Bốn mùa đẹp lắm phải không anh ?
Là biết nâng niu một khối tình
Hẹn biển du dương buồm lộng gió
Thề non lưu luyến sợi tơ mành

Bên nhau đầm ấm cớ sao đi ?
Tìm hiểu thân thương đắm đuối si...
Đôi mắt hiền lương chân thật nhất
Thi nhân, tri kỷ, ước mơ gì !...

Mai Xuân Thanh
Ngày 08/04/2020

BỐN MÙA  SẦU TRĂNG

XUÂN về , én liệng, bóng anh đâu?
Thổn thức đàn lòng, ánh  nguyệt cao
Vò võ phòng loan sầu lẽ bóng
Đêm thâu  thao thức giấc mơ nào!

HẠ về, phượng đỏ, bóng anh đâu ?
Bỗng thấy nghẹn ngào ứa giọt ngâu.
Nhớ mãi cổng trường ai đứng đợi
Ngất ngây, nẻo vắng, nụ hôn đầu .

Chao ôi! THU đến, bóng anh đâu ?
Lá rụng muôn chiều dạ xuyến xao.
Gió hú tiếng rừng thêm thảm thiết
Rèm thưa len lén mảnh trăng sầu !

Rồi ĐÔNG, tuyết trắng, bóng anh đâu?
Quên hết ước thề mãi có nhau
Dạ khúc nửa chừng sao bỗng dứt?
Bơ vơ  nguyệt lạnh tóc phai màu !

Tàu đời cứ ngỡ mãi bên anh
Ước nguyện tàu đi  vạn sự lành.
Một tối sân ga người bước xuống
Lạnh lùng bóng trắng gió lay mành !

Bốn mùa từ đấy rủ nhau đi
Đã biết vô thường bớt hận si.
Tóc trắng cái già không cưỡng lại
Cuộc đời như thị nghĩ suy gì??

 Mailoc
4-8-2020

BỐN MÙA TRÔI QUA

Xuân về cảnh đẹp bạn nơi nao
Vạn vật tươi ngời nắng rực cao
Lũ bướm vờn hoa vừa hé nhuỵ
Đào Mai rực nở biết không nào

Hạ trời Phượng đỏ bạn nơi đâu
Ngóng đợi như chờ những giọt ngâu
Lạc lõng âm thầm trăng gối mộng
Hành trang ký ức thuở quen đầu

Thu đà ảm đạm bạn nơi đâu
Lá rụng lao xao đổi sắc màu
Lặng lẽ chiều buồn say ánh mắt
Trời mây nhuộm tím nét âu sầu

Mùa Đông lạnh lẽo bạn nơi đâu
Tuyết ngập bên thềm ước có nhau
Ảo não từng đêm sâu nỗi nhớ
Chia ly kỷ vật chẳng phải màu

Dòng đời nhạt nhẽo bởi vì anh
Vướng bận làm chi chuyện chẳng thành
Xuân Hạ Thu Đông người chẳng nhớ
Như làn khói mỏng lướt qua mành

Ôm hồn lịm mãi bóng người đi
Tức giận sao mình vẫn dại si
Bến nghĩa sông tình ai đã cạn
Chiều mưa sáng nắng muốn điều gì

  Minh Thuý
Tháng 4/8/2020

BỐN MÙA TỰ CẢM

Xuân nầy dấu cũ biết tìm đâu ?
Mấy gốc mai già nụ có cao ?
Cánh én lưng trời còn lượn gió?
Cúc vàng rực rỡ tựa năm nào ?

Hè nầy phượng thắm ở nơi đâu ?
Tháng bảy mưa còn rớt giọt ngâu ?
Ô thước bắt cầu theo lệ ước
Ve kêu nức nở chốn giang đầu ?

Thu nầy lá rụng gởi về đâu ?
Thoảng gió heo may lạnh xuyến xao
Xào xạc rừng phong thay sắc áo
Khiến lòng gợi nhớ bóng trăng sầu !

Đông nầy giá lạnh biết về đâu ?
Sưởi ấm đêm tàn vẫn có nhau
Tuyết đổ bên ngoài bay trắng xoá
Trăng khuya nhợt nhạt chẳng phai mầu

Bốn mùa chuyển dịch nét tinh anh
Mang cả hồn thơ đậm thắm tình
Một mối cảm hoài vương vấn mãi
Lúc vầng trăng lạnh chiếu qua mành

Tháng ngày lần lựa cứ trôi đi
Gởi mảnh tình say chút ngốc si
Cố nhủ cho lòng quên dấu cũ
Cung đàn đã đứt tiếc thương gì ?!

Songquang
 20200409

2 nhận xét :

  1. Người ta nói tức cảnh sinh tình thật chẳng sai. Mùa xuân, hè vẫn khiến cho tâm trạng vui vẻ hơn thu, đông. Thu, đông cũng được ví như cuộc đời người ta khi về già. Thường là buồn, cô độc nhiều hơn vui.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng,đời người từ trẻ đến già cũng như đất trời biến chuyển từ xuân tới đông.Xuân tươi đẹp trẻ trung.Đông lạnh lẽo co ro tìm hơi ấm.Ai may mắn có được tuổi già thảnh thơi an bình,là phúc đức thật đầy đặn

      Xóa

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!