LÁ THƯ VỀ HUẾ
Tui biết ngoài miềng bậu đợi cánh
chim xanh
Ðem lại tin lành của người ngàn dặm
ngái.
Thắp một tuần hương vọng mười
phương bậu vái
Cho kẻ xa nhà mau trở lại
quê-hương.
Có thuở đời mô eng với ả đương
thương,
Tạm cách đôi đường mà tình thường
nỏ sợ:
Ánh sáng phồn-hoa rạng lòa nơi phố
chợ
Ai bảo chưa hề quyến dỗ khách
thiêu-thân!
Bước tới nơi ni bấn loạn cả tâm-thần:
Cuộc sống quay cuồng như tuồng
chong-chóng lượn.
Phải đuổi xua ngay những tình vay,
ý mượn,
Ðể vượt theo đà tiến tới với người
ta.
Chừ tả răng ra tất cả vẻ nguy-nga
Ðô-thị Sài Gòn, hòn minh-châu bất-diệt.
Vô thấu Miền Nam mì càng yêu nước
Việt,
Nhưng cũng lại càng thương nhớ Huế
trung-nguyên.
Thiếu một sông Hương với sáu nhịp
Trường-Tiền,
Vành nón bài-thơ nghiêng duyên
ngày bốn bận.
Áo trắng líu-lo, ngàn o như rứa lận,
Mui má lên hường, phổi nở, dáng đi
thanh.
Thiếu một Ngự-Bình sau méo, trước
tròn vanh,
Nước mắm chan canh, bánh bèo chèo
mấy chục.
An-Cựu điềm trời, hễ mưa trong, nắng
đục,
Lăng-tẫm, chùa-chiền thúc giục gót
nhàn-lâm.
Nhớ quá đi thôi, dào-dạt ý tình
câm,
Nhắn bậu kiên-tâm chờ tui ngày
tái-hợp.
Mai mốt tìm về giữa lòng quê thắm
ngợp
Sẽ viết trăm bài thơ Huế đẹp hơn
ri...
Tại nhà Hồ Đình
Phương
Chợ Quán, Chợ Lớn,
1957
THANH-THANH
Bài Họa:
NHỚ QUÊ NHÀ
Rứa là tui gởi lại Huế tuổi thơ
xanh
Cất bước lên đường về một nơi xa
ngái
Những lúc nhớ nhà cứ âm thầm vọng
bái
Cho hồn quyện khói,mượn làn gió
đưa hương
Chẳng giấu chi mô,ngoài nớ có người
thương
Lữ thứ nổi trôi,buổi nhiễu nhương
cũng sợ
Bến nước mười hai,miếng lụa đào giữa
chợ
Cái phận nghèo thường bạc bẽo quấn
vào thân
Vật chất lên ngôi ngự trị cả tinh
thần
Thử thách đời nhau trên muôn vàn
sóng lượn
Cỏ dại đơm hoa,bóng phù vân vay mượn
Giữa cuộc tồn sinh lận đận cả đôi
ta
Lời yêu thương xưa như khúc hát
ngân nga
Vượt thời gian và xuyên không gian
hoại diệt
Trong bụi vô thường ,chợt lóe ngời
siêu việt
Hoa rụng hoa tàn,hương vẫn ngát
trinh nguyên
Cứ rứa ngày đi qua ngõ phố kim tiền
Đan cửi cộ xe,phất phơ màu áo bận
Cũng ngại phấn son điểm trang đời
lừa lận
Lấp kín trong hồn cõi gió mát
trăng thanh
Tình tự quê hương,nào bám víu
Sô-vanh*
Trước cửa năm hai ngàn tròn thêm
hai chục
Kiếp thăng trầm trải biết bao dòng
trong đục
Thực tiễn đi về không kinh điển
hàn lâm…
Răng rứa chừ đành đối nguyệt bóng
lặng câm
Nhìn mây gió mà xót xa niềm tan hợp
Chim thiên di rã cánh chiều buông
đến ngợp
Lạ chưa tề,nhớ biết gởi chỗ mô ri
?!
Lý Đức Quỳnh
15/3/2020
*Chủ nghĩa Sô-vanh,một hình thức
dân tộc cực đoan.
(Dẫu không muốn,nhưng xin cảm
thông vì vần VANH bó buộc)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!