GHI Ở ĐÔNG THÀNH
Tôi những muốn tôi là đất ấy
Bàn tay em nhào nặn nên bình
Qua ngọn lửa mắt em nung đốt
Tâm hồn tôi lần nữa khai sinh…
Tôi sống giữa lặng câm sành sứ
Em thổi vào mộng ảo muôn hình
Chiếc bình tôi buồn vui yêu ghét
Cứ ngân nga da diết âm thanh
Tôi biết ơn bàn tay mầu nhiệm
Biến cái vô tri thành cái hữu hình
Con ngựa chìm trong men em vẽ giả
Còn thật hơn cái thật đời anh
Với nhân dân tôi suốt đời mắc nợ
Sông núi hôm nay biết mấy hy sinh
Dám đâu khoe nước men thời Lý
Chút hào quang kia cũng đời khoác
cho mình.
Ngô Như Mai
Một bài thơ vừa lãng mạn, vừa chứa đầy triết lý. Cảm ơn thi nhân cho đọc !
Trả lờiXóaCảm ơn bác đã ghi cảm nhận.
XóaKính bác an lạc.