Thứ Tư, 25 tháng 8, 2021

THU VÀNG -Thơ Võ Ngô và Thơ Họa


THU VÀNG

 

Chiều thu úa đường vàng xác lá,

Heo may về lạnh cả không gian.

Chân lữ khách, buổi chiều tàn,

Vạt nắng muộn se buồn trên lối nhỏ.

 

Xơ xác đứng úa màu cây cỏ,

Bâng khuâng chiều miên tỏa cọng sương.

Che khuất đời, che dấu thương,

Dòng xuôi chảy, nước cũng buồn thân phận.

 

Kẻ ly hương, nửa đời lận đận,

Người xa quê lòng vẫn hoài mong.

Lối thu buồn, lá ngổn ngang,

Tay gom lá đổ võ vàng đôi mắt.

Võ Ngô

 

Thơ Họa:

 

THU QUÊ HƯƠNG.

 

Rừng núi đã thay màu vàng lá,

Giọt mưa Ngâu buồn cả trần gian.

Bông cúc trắng, nắng hanh tàn,

Sương khói phủ mơ hồ trên sóng nhỏ.

 

Từng lá rụng tô vàng thảm cỏ,

Gió heo may rừng tỏa khói sương.

Công viên lạnh, ghế đá thương.

Hoa tàn héo cánh bướm buồn duyên phận.

 

Xa cố quốc, tha phương lận đận,

Hướng về quê sao vẫn nhớ mong,

Con đường xưa, lối dọc ngang,

Chiều bếp ấm, khói lửa vàng cay mắt.

  Mỹ Ngọc.

Aug. 20/2021.

 

KIẾP THA NHÂN ,

 

Mênh mang nỗi buồn vương sắc lá

Sầu theo người đậu mãi trần gian

Tình vẫn thế chẳng phai tàn

Dấu ấn một thời hằn trên trán nhỏ

 

Thanh mảnh dáng, ngẫm thương loài cỏ

Mong manh hình,phơi nhiễm gió sương

Non nớt màu ,non gội thương

Ôm hoài mộng ,lỡ dở buồn cho phận

 

Kiếp tha nhân số còn khổ đận

Chân quay về nơi chốn hằng mong

Chuyện hai ta hết trái ngang

Đò xưa bến cũ đá vàng xanh …mắt

PHƯỢNG HỒNG

 

THU NHỚ

 

Thu đến chuyển cành trơ man mác lá,

Gió hiu buồn thổi chạnh khắp không gian.

Chú nai vàng ngẩn ngại đón mùa sang,

Nhớ bạn đã hai đàng xa xóm nhỏ.

 

Chiều mênh mang phủ tràn lan đám cỏ,

Khắp muôn nơi nắng lóe giọt phơi sương.

Như khơi mùi phảng phất nhắc niềm thương,

Bước lãng tử lòng vươn vươn duyên phận.

 

Thu đến nay nhắc lần về bến đận,

Nhớ người xưa bóng đợi tận trời mong.

Vẫn bao ngày ngóng mãi đón chờ trông,

Nhìn khắp hướng lưng còng không mỏi mắt.

HỒ NGUYỄN

  (20-8-2021)

 

TẢN MẠN THU

 

Leo lẻo thu trong bừng sắc lá,

Sen đầm hương tẩm vượt thời gian.

Xua đi gió lạnh,sương tàn,

Lối cũ vương hồn đôi gót nhỏ...

 

Đồi nắng ngát xanh mầu áo cỏ,

Bàn chân lữ thứ nhuốm phong sương.

Mồ hôi lầy đất bi thương,

Ẩn ức khơi niềm...buồn nghiệp phận!

 

Sóng dồn bể khổ vầy bao đận,

Bến lỡ,...đò xưa ai có mong?

Mối quẩn đa đoan dặm nẻo,

Vô tình,nguyệt lóa vàng nhòe mắt!?

     20-8-2021

Nguyễn Huy Khôi

 

LỐI VỀ XÓM NHỎ

 

Dòng sông úa,thu vàng gợn sóng

Khói sương nhòa,mờ bóng thời gian

Bờ lau trắng,nắng mơ tàn

Qua bãi vắng,lối buồn về xóm nhỏ

 

Con trâu già lặng thầm gặm cỏ

Núi thâm nghiêm,mờ tỏa mây sương

Mù che lấp bóng thân thương

Quê hiu hắt một nỗi buồn cô phận

 

Sầu miễn viễn,vui đời mấy đận ?!

Xác ly hương,hồn vẫn thầm mong

Sông quê mơ chuyến đò ngang

Lệ xuân dưới cội mai vàng rưng mắt.

Lý Đức Quỳnh

   24/8/2021


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!