Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2021

LỠ CHUYẾN ĐÒ NGANG -Thơ Dư Thị Diễm Buồn


LỠ CHUYẾN ĐÒ NGANG

 

Anh đứng đây bên bờ sông Mỹ Thuận

Nhìn ghe tàu xuôi ngược Cửu Long Giang

Nhớ bao lần lỗi hẹn em hờn giận!

Chẳng nói rằng, mắt đẹp buồn man man

 

Bến đò xưa... kế vườn cây liếp rẫy

Dòng sông dài ngăn hai tỉnh liền nhau

Nắng chiều buông lơi trên bờ lau sậy

Tiếng rì rào theo gió vút lên cao...

 

Chúng mình thân thuở tuổi xanh mộng đẹp

Mỗi sáng sang sông chung một chuyến đò

Học cùng lớp chung trường Tống Phước Hiệp

Bên kia sông là vùng đất Mỹ Tho

 

Chuyến đò ngang vẫn đông đầy hành khách

Em hôm nào cũng dành chỗ anh ngồi

Cậu học trò xưa biếng lười đáng trách

Vẫn thường ngày hay lỡ chuyến đò xuôi

 

Xong phần hai, anh chọn nghề lính chiến

Ngày tiễn đưa mắt em rưng lệ sầu...

Anh chợt nghe tâm hồn mình xao xuyến

Có vạn lời, không biết nói từ đâu

 

Và cứ thế, thư ngọt lời lưu luyến

Để cho em quay quắt nỗi chờ mong

Anh lận đận trên bước đường chinh chiến

Hồn rụng rơi khi nhận cánh thiệp hồng!

 

Con chim khách bay vụt qua ríu rít

Mừng kẻ về, hay thầm trách người xưa?

Hàng quán đây nhiều ổi, xoài, điều, mít...

Giờ còn chi... chiều phai phái nắng mưa

 

Cảnh quen thuộc sao tâm tư hụt hẫng

Thuở hồn nhiên bỗng nhớ lại trong lòng

Cây trứng cá cuối sân, ôi thờ thẩn!

Trường mới xây, em tưới nước, anh trồng

 

Mắt già băn khoăn, giọng buồn ông kể:

“...Anh lính ơi, gian khổ vạn muôn lần...

Những buổi chiều vàng trời nghiêng bóng xế

Nhớ chuyện ngày xưa, anh có bâng khuâng?

 

Nay cố quốc đà tang thương dâu bể...

Mấy mươi năm qua ai mất ai còn...

Nỗi thống hận đổi đời làm sao kể

Có bao người giữ được tấm lòng son?”

 

Thuở thanh xuân chuyến đò ngang đà lỡ

Giặc tràn vào anh cũng chẳng có chi

Dầu giải chông gai để rồi tan vỡ...

Thẹn với núi rừng, thẹn với chinh y...

 

Nhưng nếu kiếp lai sinh còn duyên nợ

Vẫn nguyện cầu được sinh trưởng miền Nam

Đạo đức, nghĩa nhân... dù đời đau khổ

Kiên quyết, bền tâm trước chuyện đá, vàng

 

Hoàng hôn xuống nơi bến đò năm trước

Lòng bồi hồi thương nhớ thuở học trò

Chiếc đò ngang vẫn đông đầy xuôi ngược

Trên bến sông vẫn có kẻ lỡ đò

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Email: dtdbuon@hotmail.com


Thơ Họa:


BÊN DÒNG SÔNG CỬU


Nhớ  khi xưa  trên bến đò  Mỹ Thuận

Chờ con  Bắc qua bờ Cửu Long Giang

Đã  từ  lâu em  vẫn hờn vẫn giận

Không thốt lời một  nỗi  buồn mênh mang

 

Đời thôn trang thương vườn cây ruộng rẫy

Bên sông dài hai bờ  nước  đùa nhau

Khi chiều xuống nắng nghiêng  trên bờ sậy

Gió đong đưa vi vút tận trời cao

 

Nhớ khi nao còn ôm giấc mơ đẹp

Bình minh ra hai  đứa  chung một đò

Trường  lớp   xưa  ở  làng Tống Phước Hiệp

Bên kia  bờ đối diện tỉnh Mỹ Tho    

 

Chiếc Bắc sang sông vẫn đầy những khách

Em luôn luôn dành cho anh chỗ ngồi

Vốn biếng nhác anh là người tắc trách

Cũng vẫn thường lỡ bước mọi ngược xuôi

 

Hết trung học anh mê đời chinh chiến

Tiễn đưa nhau em đã rót tình sầu

Khiến anh phải vướng lòng đầy lưu luyến

Đã nghẹn lời mà không biết vì đâu

 

Cứ như thế thư đưa lời xao xuyến

Khiến cho em thờ thẫn nỗi trông mong

Anh vui bước trên con đường tác chiến

Lòng sụp rơi khi đọc chiếc thư hồng !

 

Con chim nhỏ chợt bay ngang ríu rít

Mang tin vui hay vội trách tình xưa ?

Đây quán nhỏ trong đêm dài tịch mịch

Còn chi đâu …chuyện cũ một chiều mưa… ! 

 

Chuyện đương nhiên sao mà ta ngơ ngẩn

Cảnh phim xưa như chiếu lại đôi dòng

Ôi, sỏi đá ngoài sân sao lẩn thẩn

Những cây hoa em chăm sóc, vun trồng…  …

 

Ông lão già giọng buồn buồn kể lể :

“ Bạn trẻ ơi, đời gian khổ muôn phần 

Có những chiều vàng mây ngang bóng lẻ

Còn nhớ chuyện xưa với nhiều băn khoăn ?”

 

Nay tổ quốc phải …thuyền ra cửa bể

Bao năm qua ai vẫn đó, ai cũng còn……

Nỗi truân chuyên cuộc đời sao xiết kể

Được mấy người vẫn một dạ sắt son ?

 

Tình đôi ta như chuyến tàu trót lỡ

Lúc giặc vào ta cũng chẳng còn chi

Cả hai đứa trước sau như gương vỡ

Riêng mình anh hổ thẹn với chiến y   

 

Anh ơi nếu đôi ta còn nặng nợ

Kiếp sau nầy quyết trở  thành dân Nam 

Đầy đạo nghĩa tình thương dù đời khổ

Vẫn trung kiên bền chặt chuyện đá vàng 

 

Đây chiều xuống ở bến đò thuở trước

Lòng lâng lâng nhớ lại lúc học trò

Chiếc Bắc kia vẫn đi về xuôi ngược

Bến sông xưa còn kẻ lỡ chuyến đò…

Paris, 15/08/2021

   TRINH CO


3 nhận xét :

  1. Dạ, chân thành cảm ơn chủ vườn Phong Lãng. Chắc anh Trịnh Cơ là người "Nam Kỳ Lục tỉnh" DTDB nghĩ như vậy sau khi đọc bài thơ anh họa. Chân thành cảm ơn anh, và nguyện cầu mọi gia đình chúng ta an lành, khỏe mạnh qua cơn đại ác dịch. DTDB

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúc bạn DTDB sức khỏe,hạnh phúc và luôn có những thi phẩm hay cống hiến cho người đọc.

      Xóa
    2. Dạ, chân thành cảm ơn anh Phong Lãng và quý anh chị văn nghệ sĩ.
      Kính chúc toàn gia quý vị "Đầu Năm Đến Cuối Năm Nhâm Dần An Lành Hạnh Phúc Sức Khỏe Dồi Dào" DTDB

      Xóa

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!