Thứ Tư, 18 tháng 8, 2021

LỜI TỰ TÌNH CỦA BIỂN CẢ -Thy Lệ Trang và Thơ Họa


LỜI TỰ TÌNH CỦA BIỂN CẢ

 

BIỂN CẢ thì thào VIÊN SỎI ơi!

Chiều nay mưa có lạnh bên đồi?

Anh gom lá úa …âm thầm gọi

Gió thả sương mềm…lác đác rơi

Mượn sóng dạt dào ru giấc ngủ

Nhờ mây âu yếm dệt tơ trời

Bồng bềnh tóc xõa bờ vai đợi

Cho thắm hương nồng…môi ướt môi!

 

Cho thắm hương nồng …môi ướt môi!

Anh cùng VIÊN SỎI được rong chơi

Nhân gian bốn hướng còn cô độc

Dương thế đôi mình chẳng lẻ loi

Vàng đá chưa trao…tình đã nặng

Châu Trần chưa ngỏ …dạ nào vơi

Dù cho cuộc sống đầy hư ảo

Cũng muốn theo em trọn kiếp người

 

Cũng muốn theo em trọn kiếp người

Lăn cùng VIÊN SỎI đến ngàn nơi

Chập chùng sóng trắng khơi đầu gió

Phơi phới mây xa phủ cuối đời

Khanh tướng-Công hầu: ôi chiếc lá

Vần thơ-Chén rượu: ấy men đời

Nhưng mà …có tiếng ai thầm gọi

“ Đã muộn màng rồi…BIỂN CẢ ơi !!!”

Thy Lệ Trang

 

BÀI HỌA:

 

NGẪU VỤN

 

Cuộc đời thay đổi bể dâu ơi!

Vũng thẳm ai hay có hóa đồi

Sông suối còn luôn nhào thác đổ

Kiếp người sao thoát hứng châu rơi?

Không mênh  gió nổi theo chiều bão

Biển cả triều dâng thuận lẽ trời

Nhoi nhỏ duyên tình  sao đoán định

Môi nào sẵn đợi một bờ môi?

 

Môi nào sẵn đợi một bờ môi?

Chưa thỏa sao đành bỏ cuộc chơi

Tuổi mộng hay đùa nên nghịch ngợm

Trời già khéo giỡn thử đe loi

Gừng cay duyên lỡ, lòng càng muộn

Muối mặn tình sầu, vị đố vơi

Bóng nguyệt đơn côi treo nửa … mảnh…

Buồn  vui, tủi phận giống con người?

 

Buồn  vui, tủi phận giống con người?

Hay đấy cung ngà thú khắp nơi

Cớ hỏi sao Hằng , tươi ít tối

Thầm ghen với Cuội sướng mòn đời?

Ai không vận rủi, toàn êm mái

Ta chẳng buồm xuôi, chỉ ngược đồi

Ngẫu vụn loanh quanh, đầy mỏi mệt

Thả hồn gội nắng, gió mây …ơi…!

CAO BỒI GIÀ

  29-07-2021


MÌNH ƠI!

(Thể liên hoàn)

 

Lâu rồi...bằn bặt-tiếng Mình ơi!

Bữa ấy...mưa sương sũng mé đồi?

Bỏng dạ...đìu hiu tờ gió thổi

Nát lòng...xao xác lá thu rơi

Bơ vơ nhạn lạc lòa chân sóng

Lạnh lẽo trăng đơn buốt cuối trời!

Si đắm lặn dần, tan mộng ảo

Đâu còn hương lửa ấm làn môi.

 

Đâu còn hương lửa ấm làn môi

Thảo diệu thôi đùa bướm giỡn chơi

Dương thế cầm lòng lời nặng nhẹ

Tục trần tẩy nhĩ tiếng đe loi...

Cùng sơn,hiểm cốc sương tan, tụ

Chớp bể,mưa nguồn nước ngập, vơi...

Lữ thứ chân son mòn gót dạo

Ly hương tan tác...biết bao người?!

 

Ly hương tan tác...biết bao người?!

Phiêu dạt nổi trôi trải khắp nơi

Tóc bạc dập bầm trang tận cõi

Tuổi xanh xa xót đận đầu đời!

Lâu đài thành quách...mây xua bóng

Mũ áo lợi danh...nước thả đồi

Tổ quán nặng lòng...đêm trở giấc

Dãi bầy ai thấu tỏ...Mình ơi!?

     29-7-2021

Nguyễn Huy Khôi

 

DÃ TRÀNG TRÊN BỜ CÁT 

(Xin đổi 2 vần : lẻ loi, men đời)

 

Cát than thở gọi "Dã Tràng" ơi!

Sóng cuốn trôi xa, trống vắng đồi

Chiếc lá thương thu vừa khóc biệt

Vầng dương tiễn hạ đã sầu rơi

Chim bay lãng đãng trên triền dốc

Mây thả lênh đênh phía cuối trời

Một thoáng bâng khuâng hình cổ nguyệt

Ngỡ ngàng trăng nước sát chung môi

 

Ngỡ ngàng trăng nước sát chung môi

Người đứng chờ ta trước cuộc chơi

Nước vỡ xoá tan bờ cát lẻ

Còng đùa chạy vượt "Dã Tràng" đôi

Biển vàng sóng lặng mây vương cạn

Dạ bạc hồn hoang khói toả vơi

Những tưởng ngày mưa hoà, nắng thuận

Cùng nhau hạnh ngộ dấu chân người

 

Cùng nhau hạnh ngộ dấu chân người

Mỗi bước đi là một nhớ nơi

Lầu cát "Dã Tràng" chưa hoá kiếp

Non thần Nguyễn Triệu đã quên đời

Thôi nghe tiếng sóng mơ huyền ảo

Chạnh nhớ biển chiều mộng thảnh thơi

Ta đã cố nhân từ thủa ấy

Bờ cao chất ngất xót xa ơi...!

     Hawthorne  29 - 7 - 2021

CAO MỴ NHÂN

 

TÌNH TỰ CÙNG QUÊ HƯƠNG

(Thể liên hoàn)

 

Xứ người buồn lắm “quê hương“ ơi!

Nỗi nhớ từng cơn đến với đời

Nửa kiếp lưu vong nào đã hết

Một tình yêu nước chẳng hề rơi

Nhìn mây tủi hổ thân bèo cỏ

Nghe gió ưu tư chuyện đất trời

Cũng muốn tìm quên trong chén rượu

Men nồng không đủ để mềm môi

 

Men nồng không đủ để mềm môi

Đâu có an lòng để dạo chơi

Đất khách âm thầm sầu khó cạn

“Quê hương” mãi nhớ muộn khôn vơi

Ngùi thương kẻ ở nơi đầu gió

Chạnh xót người xa tận cuối trời

Cố quốc trông vời hoen ngấn lệ

Niềm đau rệu rã cả con người

 

Niềm đau rệu rã cả con người

Dịch bệnh lan truyền khắp mọi nơi

Thăm thẳm “quê hương “ nhiều biển cả

Vợi vời đất khách lắm nương đồi

Nhân tình quyền lợi mong giành giựt

Thế thái công danh thấy chán đời

Số phận cũng đành theo vận nước

Ngày về xa lắm….Việt Nam ơi !!!

Songquang

20210730

 

TRỞ VỀ DĨ VÃNG

 

ÊM ĐỀM nắng nhạt, BÓNG CHIỀU ơi!

Khuất ánh vầng dương, tận cuối đồi

Trước ngõ lơ phơ hoa tím rụng

Bên thềm lác đác lá vàng rơi

Thu về, man mác...mây  giăng lối 

Đông lại...mênh mang...tuyết phủ trời

Đường vắng, mưa khuya từng giọt nhỏ

Chân mòn, bước nhẹ... lạnh bờ môi.

 

Chân mòn, bước nhẹ...lạnh bờ môi

Có phải BÓNG CHIỀU lại đến chơi

Lữ khách nhìn trăng đêm, bóng lẻ

Giai nhân ngắm gió, ánh đèn loi

Thuyền xa bến nước tình chưa cạn

Sông vắng con đò lệ chẳng vơi

Đất việt chia ly...sầu cố quốc

Trời tây cách biệt...nhớ mong người

 

Trời tây cách biệt nhớ mong người

Quạnh quẽ BÓNG CHIỀU tuyết trắng nơi

Thơ thẩn, bao năm nơi xứ bạn

Lang thang, mấy bận giữa triền đồi

Cơn mơ chập tối... hoang mang nỗi

Giấc mộng nửa đêm...mặn đắng đời

Quá khứ...đêm tàn, nghe nhịp thở

Không gian lắng đọng...tiếng buồn ơi!

29/7/2021

Hồng Vân

 

GIÓ ƠI!

 

Mây nhỏ cùng nhau gọi GIÓ ƠI!

Đưa ta đến tụ ở bên đồi

Có rừng cây khát chờ mưa xuống

Có rẫy bắp vàng đợi giọt rơi

Những đám mây to oằn nặng nước

Những tia giọt mát thả mù trời

Cây xanh bừng tỉnh vươn mầm sống

Hoa nở tươi ngời tựa nét môi

 

Hoa nở tươi ngời tựa nét môi

Bướm ong lũ lượt đến rong chơi

GIÓ ƠI hãy đến rung chùm nhị

Nhụy hỡi cùng vui đón bạn đời

Kết trái xum xuê cây mãi trĩu

Cho mùa tươi tốt hạt nào vơi

Ấm no hạnh phúc tràn muôn nẻo

Rạng rỡ niềm vui đến mọi người

 

Rạng rỡ niềm vui đến mọi người

Họ hàng liên lạc khắp nơi nơi

GIÓ ƠI hãy thổi căng buồm mảnh

Biển hỡi giúp đưa gặp bạn đời

Vun vút thuyền trôi ngàn vạn hướng

Ấm êm tình kết ức muôn đời

Mùa xuân vĩnh cửu trong tình cảm

Tất cả nhờ người đấy, GIÓ ƠI!

   Sông Thu

( 29/07/2021 )

 

BỞI YÊU NGƯỜI

 

NỖI NIỀM chôn kín BẠN TÌNH ơi!

Dáng nhỏ buồn thiu dạo khắp đồi

Sợi nhớ u sầu tim mải buộc

Đêm về khắc khoải lệ hoài rơi

Còn mơ thắm chỉ vui vầy nợ

Lại nhủ lành duyên phó mặc trời

Nhẹ khép hàng mi thầm tưởng tượng

Tay vòng êm ái ngọt ngào môi!

 

Tay vòng êm ái ngọt ngào môi!

Chung bước BẠN TÌNH ghé biển chơi

Sóng vỗ rì rào khuyên giữ dạ

Mây trôi chầm chậm bảo tin lời

Miền xa hẹn ước lòng quên đợi

Chốn cũ thề nguyền nghĩa lại vơi

Hụt hẫng bao ngày ôi sợ lắm!

Mình ên tự ngẫm chớ yêu người!

 

Mình ên tự ngẫm chớ yêu người!

Dẫu biết sao tìm khắp mọi nơi?

Lặng lẽ thuyền nan dừng cuối bến

Bơ vơ cánh nhạn xoải lưng đồi

Tâm tư phiền lụy hờn đôi bữa

Viễn khách lo toan tủi một đời!

Bất chợt chiều nay cười tủm tỉm

NỖI NIỀM kể hết...BẠN TÌNH ơi!

 Như Thu

07/29/2021

 

LỜI ĐÊM CÙNG TRĂNG

 

ĐÊM CHỜ ảo ảnh BÓNG TRĂNG ơi!

Dáng liễu lao xao thoáng đỉnh đồi

Mộng thắm lân la màu hạ phủ

Mơ đằm gắn bó sắc thu rơi

Từng hôm tuyết đổ buồn hờn giấc

Những buổi đông say nhớ hẹn trời

Gối Nguyệt ru lòng thêm đắm đuối

Sương thầm quyến rũ nhẹ kề môi

 

Sương thầm quyến rũ nhẹ kề môi

Huyễn hoặc theo nàng vọng tưởng chơi

Mặc khách thơ cài lên mấy chữ

Thi nhân bút vẫy xuống đôi lời

Ru tình lộc biếc gieo tràn đậm

Gợi nghĩa xuân hồng đọng ngập vơi

Hẹn BÓNG TRĂNG xinh vờn diễm lệ

Đầu xanh, tuổi hạc vẫn bên người

 

Đầu xanh tuổi hạc vẫn bên người

Thưởng thức ĐÊM CHỜ tỏa khắp nơi

Khoảng tối bầu men nhìn đắm dạ

Màn khuya chén rượu ngắm mê đời

Hằng Nga vỗ nét lùa mây tản

Lý Bạch theo hồn nhịp gió lơi

Tiếng nhẹ hương say thầm nhạc ái

Câu thề hẹn mãi BÓNG TRĂNG ơi!

      Minh Thuý Thành Nội

Tháng 8/12/2021

 

CỐ NHÂN ƠI!

 

Se lòng tiếng gọi cố nhân ơi!

Cách mấy trùng dương vạn núi đồi

Lặng lẽ buồn trông chiều ác lặn

Âm thầm ngồi ngắm buổi hoa rơi

Lá vàng thấp thoáng bay ngoài ngõ

Mây tím lang thang lượn cuối trời

Tóc rối còn vương vài sợi nhỏ

Son thừa nỡ để nhạt bờ môi.

 

Son thừa nỡ để nhạt bờ môi

Nhớ thuở đùa hoa đuổi bướm chơi

Kẻ bảo thương trăng đơn với chiếc

Người rằng xót biển lẻ cùng loi

Gánh sầu trút mãi mà không cạn

Ly đắng chiêu hoài vẫn chẳng vơi

Cố lý xa vời cay mắt lệ

Lênh đênh một kiếp phận con người

 

Lênh đênh một kiếp phận con người

Biển cả đưa thuyền dạt đến nơi

Chốn ấy tình nồng chan chứa đất

Ở đây nghĩa đậm ngát hương trời

Chợt nghe hạnh phúc chan đầy lối

Bỗng thấy yêu thương phủ kín đời

Đã mấy mươi năm lìa cố quận

Dột lòng nghe tiếng: Cố nhân ơi!

Hồng Vân

 30/07/21

 

HẢI ÂU TRÊN BỜ CÁT

 

Cát vàng buồn bã Hải Âu ơi!

Bỏ bãi bay đi miệt núi đồi.

Chỗ ấy cây rừng hoa lá đợi,

Nơi mà khói núi thác ngàn rơi.

Quên bờ nắng dại mây liền sóng,

Chán biển triều lên nước cận trời.

Thấp thoáng thuyền tình, buồm đợi gió.

Ta bên nhau ánh mắt bờ môi.

 

Ta bên nhau ánh mắt bờ môi,

Với Hải Âu trên bãi dỡn chơi.

In dấu chân chim bờ phẳng mịn,

Phơi thềm cát biển nắng choi loi.

Chiều tà nguyệt tỏ ta tình tự,

Nắng sớm sương tàn nước cạn vơi.

Sát cánh liền cành bao ước muốn.

Cùng xây hạnh phúc nguyện bên người.

 

Cùng xây hạnh phúc nguyện bên người.

Dẫu muốn giang hồ đậu khắp nơi.

Nhớ trở về thăm thềm cát biển,

Đừng ham ở lại chốn nương đồi.

Hoa rừng cỏ núi mau thay sắc,

Cát biển lòng khơi đẹp suốt đời.

Vắng bóng Hải Âu bờ héo hắt,

Nhờ mây cậy gió gọi tình ơi !!!!

   Mỹ Ngọc

July 30/2021


LỜI TẠ TÌNH MI ƯỚT LỆ

 

Hương thề đã lỡ cố nhân ơi

Đất khách vào đông lạnh núi đồi

Ngõ trước la đà hoa lá rụng

Hiên ngoài lất phất tuyết sương rơi

Người đi mỗi khắc trông đầu núi

Kẻ ở từng đêm dõi cuối trời

Kỷ niệm năm nào theo gió thoảng

Lệ buồn đẫm má ướt đôi môi

 

Lệ buồn đẫm má ướt đôi môi

Định số an bài lỡ cuộc chơi

Cám cảnh chăn đơn ngồi ủ dột

Thương mình gối lẻ đứng thoi loi

Lời ân tiếng ái tình khôn vợi

Biển hẹn non thề nghĩa khó vơi

Cách một dòng sông đành rẽ lối

Than ôi khổ lụy kiếp con người

 

Than ôi khổ lụy kiếp con người

Tạo hóa phân lìa đứa mỗi nơi

Bến hẹn còn mong dù vạn kiếp

Bờ yêu vẫn đợi dẫu muôn đời

Anh đi nghĩa bạc từ muôn kiếp

Em ở tình đen đến vạn đời

Vĩnh viễn không mong gì gặp lại

Hương thề đã lỡ cố nhân ơi

Đào Thị Bích Trân

 August 18, 2021

 

BIỂN CẢ CHIA LY

 

Mênh mông biển nước gió thu ơi,

Ánh nắng hoàng hôn chiếu nửa đồi.

Chim nhạn bơ vơ bay cánh mỏi,

Con thuyền tê tái thấm mưa rơi.

Lững lờ mây nhẹ tan đầu núi,

Thấp thoáng bờ xa đẹp cuối trời.

Một cuộc chia ly đầy cảm xúc…

Dòng châu lệ thắm ướt vành môi !

 

Dòng châu lệ thắm ướt vành môi !

Người hỡi sầu thương há phải chơi.

Dạ thảm tay run đường lếch thếch,

Mắt buồn chân bước cảnh choi loi !

Phong trần hai đứa đành đau khổ,

Nỗi hận đôi lòng chẳng chịu vơi !

Vượt bể ngàn trùng sinh tử đợi…

Tự do là ý sống con người !

 

Tự do là ý sống con người,

Của khắp trần gian của khắp nơi.

Anh dẫu chia ly sầu đẫm lệ,

Em dầu khổ luỵ hận thương đời !

Cũng đành một kiếp tình chưa thoả,

Phải gánh trần ai mộng đổi dời !

Biển cả chiều nay đường cách biệt…

Bao giờ tương hợp hỡi nàng ơi !

Liêu Xuyên


2 nhận xét :

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!