THƯ GỬI EM
Thơ Trịnh Trương Sỏi
Đất nước mình...Thơ quá... Phải
không em
Nên chống dịch cũng lên vần lên điệu
Dài đằng đẵng...tràng giang hô khẩu
hiệu
Sáo rỗng văn nô khiến Tố Hữu cựa
mình
Đất nước mình lạ quá phải không
em...
Cuộc tập kích đêm trước rằm tháng
chạp
Một cụ già thành khủng bố phanh
thây
Ba công an hóa anh hùng liệt sỹ
Đất nước mình hoài cổ phải không
em
Tượng Lê Nin thế giới đem đập bỏ
Như trả thù một quá khứ đau thương
Thì Nghệ An đi rước về dựng lại
Đất nước mình đau quá phải không
em
Bỏ thiên đường trốn sang nơi giãy
chết
Để thảm thiết trong thùng xe đông
lạnh
Tiếng gọi Mẹ ơi! Con ngộp sắp chết
rồi!
Đất nước mình tê tái lắm em ơi!
Trĩu trên vai nợ công ngày càng nặng
Mà tài nguyên thì cứ dần cạn kiệt
Và môi trường ô nhiễm khắp mọi nơi
Đất nước mình sao trĩu nặng trong
tim
Câu hỏi ngỏ chưa trả lời thấu đáo
Còn day dứt trong đêm dài khắc khoải
Ai trả lời giùm đất nước sẽ về
đâu?
Em ơi em em ở miền sơn cước
Nỗi khổ dân nghèo em trông thấy
không em
Đừng làm thơ kiểu bưng bô điếm bút
Hay ho gì mà tung hứng ngợi khen.
Trịnh Trương Sỏi
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!