ĐỜI NGƯỜI
Đời người ngẫm lại có bao lâu?
Mới thoáng xuân xanh đã bạc đầu
Cái thuở ngây khờ đi quá vội
Mười năm thơ dại đã về đâu...?
Mười năm đèn sách tuổi hoa niên
Rồi lại mười năm chẳng lụy phiền
Lại nữa mười năm vương mối nợ
Ân tình...đánh mất thuở hồn nhiên...
Đến nữa...mười năm gánh trĩu oằn
Thê nhi, phu tử, nặng nghìn cân
Gạo, tiền, cơm, áo, bao nhiêu gánh?
Lặng lẽ thời gian đã mất dần...
Thoáng chốc mười năm lại đến rồi
Còn đây...mái tóc bạc như vôi
Thân mòn, gối mỏi, cơn đau yếu...
Cố níu thời gian đã mất rồi...
Mười năm...hỏi được mấy mười năm?
Một cõi phù du...với lỗi lầm
Giữ lại được gì? Sau gió thoảng?
Ngày về cát bụi...chỉ tay không...???
Bạc Liêu/4/7/2021
Hồng Vân
Thơ Họa:
CHỈ LÀ...
Cõi tạm ta bà khó ở lâu!
Đừng mơ với mộng thủa ban đầu
Sông dài, thác cuộn rì rầm đổ
Gió thổi mây vờn dẫu đến đâu?
Lo lắng chi nè mỗi thập niên
Tương lai mờ mịt khá ưu phiền
Trăng tròn lại khuyết nào thay đổi
Tháng rộng, năm chầy cứ thản nhiên
Dù cho trách nhiệm bủa vai oằn
Hạnh phúc êm đềm chớ bảo cân
Phơi phới tim hồng như trẻ lại
Niềm đau dĩ vãng chóng nguôi dần...
Nào ôn quá khứ bởi xưa rồi
Chẳng ngại duyên hài trắng tựa vôi
Bỗng chợt nghiêng mình qua cửa kính
Người ơi tuyết lạnh đã tan rồi!
Tính nhẩm vuông tròn cả tháng năm
Gìn thân hỷ lạc tránh sai lầm
Nồng nàn giấc điệp đều hơi thở
Mải miết ru hồn một chữ “không”!
Như Thu
07/08/2021
ĐỜI KỂ...
Đời người ai biết được dài lâu
Không khéo rồi ra khổ ngập đầu
Bất hạnh rập rình vùi thể xác
Trăm năm gãy đổ tính vào đâu...
Cột mốc thầm suy cứ thập niên
Thanh xuân một thuở chẳng ưu phiền
Miệt mài đèn sách dài năm tháng
Rồi cũng qua nhanh quá thản nhiên...
Mười năm tiếp nối đoạn đường oằn
Sự nghiệp cưu mang trĩu nặng cân
Bổn phận cùng ai vai gánh chịu
Thời gian gió thoảng lặng trôi dần...
Chuyện kể mười năm quá khứ rồi
Giờ đây tuổi hạc tóc hoa vôi
Thân tàn cõi tạm chờ yên nghỉ
Nắng sớm mây ngàn cảnh thảnh thơi...
Bao nhiêu là chặn cột mươi năm!
Đếm mãi tin là cũng chẳng lầm
Nuốt lệ vào lòng vinh cõi sống
Vô thường một kiếp tay về không!...
Hải Rừng
9/7/2021
QUAY VỀ THỰC TẠI
Vô thường cõi tạm,muốn bền lâu
Khổ mãi pha sương nhuộm trắng đầu
Thực tại quay về trên sóng nước
Thôi chờ hỏi gió sẽ đi đâu
Vui cùng giây phút đón minh niên
Trả lại đông xưa những não phiền
Và đến cùng hoa vừa hé nụ
Cho lòng như thị gặp như nhiên
Buông gánh thì vai hết nặng oằn
Quên niềm quá khứ ngậm ngùi cân
Sầu đau tích lũy trong tiềm thức
Chuyển hóa cho tâm được nhẹ dần
Trái chín khi duyên hội đủ rồi
Cau trầu quyện thắm cũng nhờ vôi
Trách chi nồng sớm thành đen bạc
Nhân quả đương nhiên biến hoại rồi
Phúc đời là sống cõi trăm năm
Nhận biết khi chân bước lạc lầm
Trở lại chính mình như vốn có
An thường đến lúc trả về không…
Lý Đức Quỳnh
12/7/2021
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!