NHỚ QUÊ XƯA
Đất khách bồi hồi thương đất mẹ
Thôn nghèo nhớ lắm những bờ tre
Đồng xa nhổ mạ nông phu gánh
Lối nhỏ lùa trâu mục tử về
Xuân đó xôn xao ngàn cánh nhạn
Hè nào nức nở vạn lời ve
Đêm buồn trở giấc lau dòng lệ
Gác vắng canh thâu lạnh bốn bề
Tha hương vọng tưởng trời quê mẹ
Có mái tranh nghèo với lũy tre
Nắng tắt đàn trâu thong thả bước
Chiều buông lũ trẻ nhởn nhơ về
Thu vàng điệu sáo vang lời nhạc
Hạ đỏ hàng cây rộn tiếng ve
Cố lý xa xôi sầu ứa lệ
Đêm đông gió lạnh thổi tư bề
Viễn Khách
September 28, 2020
Thơ Họa:
NHỚ QUÊ MẸ
Quê người lặng nhớ về quê mẹ
Dưới ruộng,trên làng mát bóng tre
Hửng sáng trâu bừa tung mạ cấy
Hoàng hôn bóng đổ gọi nhau về
Qua cầu để gió bay tà áo
Níu hạ cho lòng trổi nhạc ve
Hương bưởi dịu dàng thơm nắng biếc
Giờ đây bão lũ ngập muôn bề
Dạ mãi ngậm ngùi thương đất mẹ
Bao đời lặng sống dưới hàng tre
Khơi mùa chiến sự đành chia cách
Tàn cuộc binh đao chẳng thấy về
Xót cảnh ngày xuân thờ thẫn én
Nao lòng buổi hạ mỏi mòn ve
Đớn đau vết loét hoài âm ỉ
Vật cản văn minh quá bộn bề…
Lý Đức Quỳnh
8/10/2020
NHỚ QUÊ XƯA
Trông vời cố lý thương cha mẹ
Nhớ mãi làng quê rợp bóng tre
Tháng lụn ngày qua không tiếng gọi
Năm tàn tết đến chẳng lần về !
Châu sầu bởi mộng cung đàn dế
Lệ tủi vì mơ khúc nhạc ve
Bến nước cây đa còn ngóng đợi
Lòng muôn sợi rối, rối trăm bề…!
Viễn xứ thương cha ngùi nhớ mẹ
Nhà xưa quạnh quẽ cạnh hàng tre
Chờ con canh vắng, đêm còn thức
Đợi trẻ phương xa, sáng chửa về !
Lắm buổi nhìn trời mưa rả rích
Bao chiều nghe tiếng muỗi vo ve
Dạ buồn trăn trở không than vãn !
Suốt tháng quanh năm mãi bộn bề...
ThanhSong KimPhú
CA Oct/11/2020
HÌNH BÓNG QUÊ NHÀ
Xứ xa chạnh nhớ về quê Mẹ
Hình bóng thân thương với lũy tre
Chợ sáng dập dìu người đến bán
Đò chiều nhộn nhịp kẻ đi về
Xôn xao Xuân đến vang lời trẻ
Nức nở Hè sang rộn tiếng ve
Nhớ buổi chia tay sầu lệ thảm
Một thời hoa mộng...tưởng yên bề
Viễn xứ trông vời về đất Mẹ
Nhớ con đường nhỏ dưới hàng tre
Hoa cau trắng xoá khi Xuân đến
Gốc phượng đỏ hoe lúc Hạ về
Sáng sớm trâu cày trên thửa ruộng
Chiều tà diều lượn cạnh bờ đê
Hồn quê nung nấu người cô lữ
Khiến dạ bâng khuâng mãi bộn bề
Songquang
20201011
NGÙI ĐAU XỨ MẸ
Đọc Xuôi :
1.- Ngùi đau xứ mẹ quê tang tóc,
Nhớ quá làng thôn ngát luỹ tre.
Nơi cạn ruộng đồng khô lúa nếp,
Não hờn dân chúng khổ muôn bề
Người ơi hận thấu đời tuôn lệ,
Nước hỡi buồn nghe tiếng khóc ve !
Ngời hận thảm lòng thương quốc thổ…
Ngơi sầu chẳng bước luỵ chân về !
Đọc Ngược :
Về chân luỵ bước chẳng sầu ngơi,
Thổ quốc thương lòng thảm hận ngời.
Ve khóc tiếng nghe buồn hỡi nước,
Lệ tuôn đời thấu hận ơi người !
Bề muôn khổ, chúng dân hờn não,
Nếp lúa khô, đồng ruộng cạn nơi.
Tre luỹ ngát thôn làng quá nhớ…
Tóc tang quê mẹ xứ đau ngùi !
Đọc Xuôi :
2.- Đau đớn ôi buồn quê khổ não,
Đất sầu thương hận luỹ rào tre.
Đâu còn ruộng thắm ngô mừng trổ,
Đó hết đồng thơm lúa chở về !
Đào lựu héo tàn, khô úa trái,
Đạo nguồn tan tác, tủi hờn ve !
Dâu cồn sóng bể tràn tang tóc…
Dầu dãi chúng dân thảm vạn bề
Đọc Ngược :
Bề vạn thảm dân chúng dãi dầu,
Tóc tang tràn bể sóng cồn dâu.
Ve hờn tủi, tác tan nguồn đạo,
Trái úa khô, tàn héo lựu đào.
Về chở lúa thơm… đồng hết đó,
Trổ mừng ngô thắm… ruộng còn đâu !
Tre rào luỹ hận thương sầu đất…
Não khổ quê buồn ôi đớn đau !
Liêu Xuyên
TRĂN TRỞ
(BVĐÂ)
Nhớ quá thanh bình xưa với Mẹ
Ngôi làng điểm xuyết những chòm tre
Đào hoa khơi lối nhiều phương rẽ
Tình tự đưa duyên lắm chốn về
Xuân đến núi đồi ngân giọng nghé
Hè sang cây cối rộn âm ve
Ai xui dâu bể chan nguồn lệ
Đất khách đêm trăng quạnh tứ bề
Tứ bề thanh vắng mơ về Mẹ
Thôn xóm hiền hoà phủ bóng tre
Ánh nguyệt lờ mờ đêm bước rẽ
Màng sương hư ảo sáng đi về
Ngân nga trường gạch vang lời trẻ
Rộn rã phượng hồng ngút giọng ve
Cách biệt bốn mươi năm có lẻ
Niềm đau nỗi khổ nặng muôn bề
Phương Hoa
OCT 11th 2020
MƠ VỀ
Vẫn biết trong mơ hình bóng mẹ
Mong manh ủ rũ dưới hàng tre...
Năm canh khắc khoải phương trời ở
Sáu khắc băn khoăn bãi bến về
Từ biệt ngôi trường ,nhoè phượng vỹ
Chia tay bạn hữu ,nhoẹt tình ve
Ngồi nhìn tuyết trắng bên song cửa
Chạnh nỗi niềm riêng trải tứ bề
Tâm tư vẫn hướng về bên mẹ
Xóm nhỏ xanh tươi đẹp trúc tre
Nhánh lúa vờn theo cơn gió thoảng
Bờ đê gợi nhớ nắng xuân về
Hè sang hối hả dòng lưu bút
Phượng khóc âm thầm nốt nhạc ve
Khuất nẻo chân trời nơi chốn ấy
Cô đơn gậm nhấm cả trăm bề !
PHƯỢNG HỒNG
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!