NỖI BUỒN VÔ CỚ
Có những nỗi buồn vô cớ lắm
Mà sao thổn thức đến trăm năm
Mà sao giấu giếm lòng say đắm
Để khiến hồn thơ phải lặng câm
Thì cứ tự nhiên ngồi thổ lộ
Tỏ bày như chẳng có chi ngăn
Tỏ bày tình tiết sầu thương đó
Khổ luỵ trong tim nức nở thầm
Vô cớ thì tìm thêm đủ cớ
Và rồi thao thức, rồi phân vân
Tưởng là sai trái hay lầm lỡ
Kỳ thực buồn vương chút ngại ngần
Thiên lý tình ơi, mùa tận tuyệt
Người hay cánh bướm tự xa xăm
Thiết tha vô cớ đầy sương tuyết
Ta nhiệt tình ôm ấp tấm thân ...
CAO MỴ NHÂN
Bài Họa:
CHÙNG BĂNG TUYẾT
Lòng thấy dạt dào nhung nhớ lắm
Vì ai làm lỡ chuyện trăm năm
Hồn hoang mắt nghẹn sầu đăm đắm
Nhạc trổi cung rền tấu tiết câm
Cố nuốt đau thương không để lộ
Sao dòng lệ đổ chẳng nào ngăn
Tim ta đã gửi phương trời đó
Quyện gió heo may tiếng khóc thầm
Bát ngát rừng thông ôm chứng cớ
Gió đùa oằn oại kiếp phù vân
Tái tê cùng hát câu tình lỡ
Một chiếc hôn trao giọt lệ ngần
Đã cạn rồi nguồn thơ diễm tuyệt
Dàu dàu sương tản vệt xa xăm
Sợi mây cột dấu chùng băng tuyết
Buốt giá len vào cõi ẩn thân
Phương Hoa
OCT 22nd 2019
BUỒN TRONG TUYỆT LỘ
Lắm khi một thoáng bâng khuâng gió
Mây đến giăng sầu ám suốt năm
Đom đóm chập chờn lay bóng ảo
Ngõ đời liêu tịch giữa hồn câm
Thẳm sâu ẩn ức then cài chặt
Ranh giới siêu hình tạo cách ngăn
Chiếm hữu quyền uy bằng khái niệm
Đời như cam chịu nỗi đau thầm
Vu vơ sương khói vu vơ sống
Mượn gió vẽ hình bóng cẩu vân
Giá trị nhân văn giờ cũng giả
Đường qua tuyệt lộ,bước tần ngần
Buồn vương sử sách ngàn năm ấy
Da thịt đau nhừ những vết xăm
Chiêu Thống trường sinh cùng dục vọng
Mào gà mượn máu giấu che thân…
Lý Đức Quỳnh
NIỆM THỨC
Rậm rủi,thưa may,...đời ngán lắm,
Sầu là vạn thuở, kể chi năm.
Đèn chong thao thức mòn tâm tưởng,
Đối diện tường đen-cái bóng câm!
Mơ tỉnh, ảo mờ đường "hoạn lộ",
Bão người xô dạt,...trí khôn ngăn?
Cười trong khổ tận,lòng tê tái,
Mượn bóng đêm sâu giấu lệ thầm!
Nội nhẫm gượng vui,vờ kiếm cớ,
Cho vơi sầu muộn kiếp phù vân,
Trắng đen vầy vứa lòa nhân thế,
U ám chòa thâm ánh nguyệt ngần!
Quá vãng bi thương khôn đoạn tuyệt,
Tim bầm sẹo vết mũi tên xăm!
May còn chút vốn tình ân ngãi,
Phóng túng tiêu pha,...đỡ mủi thân!
26-10-2019
Nguyễn Huy Khôi
YÊU THẦM VÔ CỚ
Vô cớ yêu ai mà nhớ mãi
Âm thầm giấu giếm đến muôn năm
!
Nhớ trộm làm chi thêm thổn
thức
Thương thầm vô cớ lại im câm
Vô cớ yêu người không bộc lộ
Làm sao ai biết để can ngăn
Tình em dang dở bao cay đắng
Thấy ná, cung tên sợ khóc
thầm
Nhớ bạn phương xa tình gởi
gió
Thương hồn thơ thẩn bước phong
vân
Yêu ai ánh mắt mình yêu lắm
Nhớ bậu làn da đẹp trắng
ngần
Cố quận người yêu thay chỗ ở
Chùa xưa tình lỡ mới xin xăm
Dù cho số phận đầy ngăn cách
Yêu dấu tình duyên mới ấm
thân...!
Mai Xuân Thanh
Ngày 26/10/2019
TÌNH CÂM.
Yêu thầm nhớ trộm đau lòng
lắm,
Giận gió hờn trăng tủi tháng
năm.
Tình chỉ đơn phương sao đuối
đắm,
Người thương có thấu mối tình
câm.
Tại sao không thể, chưa hề lộ,
Vì bởi còn e có cách ngăn.
Còn sợ lòng ai chưa mở đó,
Con tim đành để nỗi thương thầm.
Ra ngơ vào ngẩn chờ duyên cớ,
Đêm nhớ ngày mong gửi áng vân.
Có dịp tỏ phân đâu bỏ lỡ.
Tình còn dang dở đẹp vô ngần.
Ước mong giấc mộng không tàn
tuyệt,
Một sớm mây hồng nắng xối
xăm.
Ấm áp mùa xuân tan bão tuyết,
Bướm về ấp ủ đóa hoa thân.
Nguyễn Thị Mỹ
Ngọc.
Oct.26/2019.
NỖI BUỒN KHÔNG TÊN
Buồn vương xâm chiếm hồn vô cớ
Cũng muốn đặt tên để nhớ năm
Ký ức khắc ghi vào dạ khảm
Mà nào có được...phải hờn căm
Cứ thế....ăn sâu từng thớ thịt
Nỗi niềm u uất chẳng gì ngăn
Quê hương vọng mãi lời tha thiết
Tay với đời ta giấc mộng thầm
Buồn non sông...đặt tên sao nhỉ ?
Thao thức hoài mong chuyện vũ vân
Chẳng lẻ đặt lên bằng số tuổi
Phong trần từ ấy...cứ tần ngần
Đã trải được bao mùa diễm tuyệt ?
Quê hương xa tít chốn mờ xăm
Nghe đời vời vợi niềm ray rứt
Cuộc sống đau buồn...nhục lấy thân
Songquang
THƯỞNG NGUYỆT YÊU ĐỜI
Tâm hồn rộng mở…đời tươi thắm!
Thắm nở ân tình đẹp tháng năm
Hoa nở hoa tàn ta gởi gắm...
Nàng thơ cảm xúc thể nào câm
Sẻ chia hạnh phúc sầu đi vắng
Bão tố mịt mùng chẳng cách ngăn
Biển ái mênh mông tình đọng lắng
Tiếng tim đồng cảm chẳng âm thầm
Mặt trời chân lý luôn tường tận
Suối mộng khai nguồn thắm thủy,
vân
Trăng nước giao hòa không lấn cấn
Thi nhân xướng họa chẳng e ngần…
Thuyền tình cập bến duyên đằm thắm
Ước vọng hành trình chẳng tối tăm
Thưởng nguyệt yêu đời, đời đẹp lắm!
Vẫy tay chào Bạn chúc tình thân…
Đức Hạnh
27 10 2019
CHƯA ĐẾN TUYẾT LỘ
Nỗi buồn da diết miên man lắm
Lịch xé mỏng dần sắp hết năm
Vận nước như con tàu sắp đắm
Lời thơ run rẩy, lạnh mồm câm
Lừa dân khoác lác mưu mô lộ
Khiếp giặc đê hèn mặt nạ ngăn
Nô lệ ngàn năm sử chép đó
Con ơi mẹ Việt khổ đau thầm
Ngược ngang chiếm đoạt vu vơ
cớ
Hảo hảo bạn vàng tựa cẩu vân
Lưng cọp trót leo đành chịu
lỡ
Gặp cơn bế tắc khổ nào ngần
Chim khôn tử lộ không đành
tuyệt
Thức tỉnh cùng nhau tay nắm
xăm
Sống mái phen nầy qua bão
tuyết
Theo đường Dân Chủ mới vinh
thân!
DUY ANH
27/10/2019
BUỒN CÒN VƯƠNG
Vàng phai lối mộng lòng đau tận
Chất chứa bao mùa gói tháng năm
Hãy để mưa thơ rơi giấy mực
Sao đành thổn thức lắng sầu câm
Tàn mơ nửa giấc sầu nhân thế
Hụt hẫng đường tình biển cách ngăn
Vọng tưởng chi thêm dòng nhạc ái
Hương xưa thả gió cuốn âm thầm
Thu đầy lá rụng bay muôn hướng
Lãng đãng bên trời lượn áng vân
Sắc nhuộm lùa say hồn ngớ ngẩn
Đìu hiu hạt nhớ xoáy vô ngần
Chiều lay giọt nắng màu hiu hắt
Dấy động cơn buồn thấm lạnh căm
Cố quốc xa vời bờ ảo ảnh
Ưu phiền vướng mãi nặng tâm thân
Minh Thuý(Thành Nội)
Tháng 10/27/2019
NỖI BUỒN KHÔN VƠI
Gió lạnh về từ đâu xa lắm!
Mắt u buồn đăm đắm bao năm.
Người đi một thuở biệt tăm
Thơi gian dằng dặc lặng câm sóng
lòng.
Nén âu sầu quyết không hé lộ
Lệ tuôn dài mấy độ khôn ngăn.
Hỡi người có thấu ta chăng?
Nhớ hoài những phút gối chăn thì
thầm.
Sao tim nầy rì rầm cắc cớ
Tiếc chi hoài tan vỡ phù vân.
Những chiều lặng lẽ bâng khuâng
Buồn vương xa vắng nhớ nhung vô ngần!
Còn đâu nữa thời Xuân diễm tuyệt!
Vết thương lòng rũ riệt ai xăm?
Ái ân bấm đốt mấy lần
Tình đà sương khói võ vàng chiếc
thân!
MaiLoc
10-26-19
BUỒN…CŨNG VẬY THÔI
Chao ơi, cả vạn điều buồn lắm !
Đâu chỉ một ngày, kéo suốt năm
Cứ tưởng đong đưa trên hố thẳm
Khi sầu khi chán lại như câm.
Ta giữ trong tim không hé lộ
Ai nào có biết để can ngăn
Tình sầu thiếu nữ bên bia mộ
Khóc kể người yêu, vẫn khóc thầm.
Chuyện của riêng lòng sao cắc cớ
Tình yêu thay đổi tựa phù vân
Đâu hay biết những khi mình lỡ
Nặng kiếp trần ai, tóc trắng ngần…
Ngắm cảnh bướm hoa trông diễm tuyệt
Giữa trời trong với gió xăm-
xăm(*)
Trên đầu thung lũng đầy hoa tuyết
Lướt nhẹ đồi tùng uốn éo thân.
Paris, 28/10/2019
TRỊNH CƠ
(*) đi, lướt nhanh : “Xăm-xăm đè nẻo
Lam-kiều lần sang”.(Kiều)
Trả lờiXóaXin góp họa,khỏa buồn:
NIỆM THỨC
Rậm rủi,thưa may,...đời ngán lắm,
Sầu là vạn thuở, kể chi năm.
Đèn chong thao thức mòn tâm tưởng,
Đối diện tường đen-cái bóng câm!
Mơ tỉnh, ảo mờ đường "hoạn lộ",
Bão người xô dạt,...trí khôn ngăn?
Cười trong khổ tận,lòng tê tái,
Mượn bóng đêm sâu giấu lệ thầm!
Nội nhẫm gượng vui,vờ kiếm cớ,
Cho vơi sầu muộn kiếp phù vân,
Trắng đên vầy vứa lòa nhân thế,
U ám chòa thâm ánh nguyệt ngần!
Quá vãng bi thương khôn đoạn tuyệt,
Tim bầm sẹo vết mũi tên xăm!
May còn chút vốn tình ân ngãi,
Phóng túng tiêu pha,...đỡ mủi thân!
26-10-2019
Nguyễn Huy Khôi
Trả lờiXóaCâu 3,khổ 3, nhờ Quỳnh sửa hộ từ ĐÊN thành ĐEN. Cảm ơn em!
Dạ,em sẽ sửa lại khi lên trang.
Xóaquả thật trong cuộc sống có những nỗi buồn vô cớ làm ta nao lòng. Cảm ơn các thi nhân đã khai thác nỗi buồn này khá sâu và tế nhị !
Trả lờiXóaCảm ơn bác LVG đã ghé đọc thơ và lưu cảm nhận.
XóaKính chúc Bác an lạc!