CHỜ MONG
Bao năm chốn cũ vấn vương lòng
Từ độ thuyền đi để bến không
Đất Mẹ sóng dồn cơn thống khổ
Trời xa trăng lạnh gót phiêu bồng
Từng câu tiễn biệt nào nguôi nhớ
Một buổi trùng phùng mãi ngóng trông
Vắng giữa canh khuya gà rộn tiếng
Gọi vầng dương sáng nỗi chờ mong
Nguyễn Vô Cùng