VẪN PHỐ MÙA ĐÔNG
Vẫn phố mùa đông ngập lá rơi
Sương giăng bàng bạc trắng mây trời
Chiều phai vạt nhớ phai nhòa nhạt
Đêm úa trăng sầu úa tả tơi
Điệp khúc ly tan chùng phím mộng
Yêu thương lỡ dở nát duyên đời
Buồn đơn côi tủi lòng cô phụ
Đợi bóng ai về xót lệ vơi
Tiểu Vũ Vi
Thơ Họa:
VẪN PHỐ MÙA ĐÔNG
Đông về phố ngập lá khô rơi
Trắng xóa màn sương phủ kín trời
Biên trấn anh đi miền gió cát
Thư tình em viết mực mồng tơi
Tàn câu hẹn biển sầu duyên kiếp
Lỡ tiếng thề non khóc mộng đời
Đối bóng bên đèn mi ướt lệ
Đêm dài thổn thức nỗi chơi vơi
Nguyễn Phúc
VẪN PHỐ MÙA ĐÔNG
Đông tàn tuyết trắng lạnh lùng rơi
Ảm đạm màu mây một góc trời
Tiễn bóng thời gian đi vội vã
Ôm chồng nhật ký đọc mê tơi
Tình tan cách biệt hờn đôi ngả
Nước mất chia ly hận cả đời
Mấy lượt giao mùa nơi đất khách
Sao mà nỗi nhớ vẫn không vơi
Bích Trân
November 4, 2020
NIỀM ĐAU
Ly hương mút chỉ lệ sầu rơi
Ôm nỗi buồn riêng khổ ngất trời
Đông tới eo sèo cây lá lốp
Thu tàn ủ rủ chậu mồng tơi
Cùng đường đất khách cho phần số ?!
Mạt lộ quê người trả nợ đời ?!
Cố quốc ngày về hy vọng cạn
Niềm đau biệt xứ nặng nào vơi
Tím
Nov/04/2020
MÙA MƯA THÁNG GIÁ
Rừng phong tháng giá lá vàng rơi
Mây xám sương thu phủ trắng trời
Lũ quét quê tôi chìm nước cuốn
Bão bùng cố quận xác xơ tơi
Tơ duyên lận đận đau tròn kiếp
Số phận long đong khổ trọn đời !
Thương nhớ âm thầm trăng khuyết lặn
Lo âu thấp thỏm lệ đầy vơi !
Mai Xuân Thanh
Ngày 04/11/2020
ĐÔNG VỀ NƠI CHỐN CÔ LIÊU
Đông đến lá vàng lác đác rơi
Mây trôi buồn nặng khắp phương trời
Ánh chiều chưa tắt mờ và nhạt
Đêm tối đã về tả với tơi
Thoang thoảng vang lên cung nhạc lỡ
Mơ màng vọng lại tiếng ru đời
Ngày vui chưa tới lòng hiu quạnh
Của kẻ si tình luống cạn vơi…
TẠ VƯƠNG KIM
VẪN PHỐ MÙA ĐÔNG
Ủ dột đông về lá rụng rơi
Mù sương trắng xoá phủ giăng trời
Niềm thương gội sáng gom tình vỡ
Nỗi nhớ phơi chiều góp mảnh tơi
Quạnh quẽ đan sầu say ảo mộng
Đìu hiu dệt khổ lịm mơ đời
Xa rồi lối cũ hương mùa nhạt
Thổn thức mưa nhoà lệ chẳng vơi
Minh Thuý Thành Nội
Tháng 11/4/2020
MỘT BUỔI CHIỀU ĐÔNG
Bến cũ đông chiều đợi nắng rơi
Chôn chân dưới đất ngó lên trời
Mây giăng bất chợt ,không sương khói
Mưa xuống đâu ngờ,chẳng áo tơi
Định ẩn đường về im lặng bóng
Thì nghe tiếng gọi nghĩa ơn đời
Duyên se một phút tình muôn thuở
Giọt nhớ nhung hoài đẫm,khó vơi
Lý Đức Quỳnh
5/11/2020
ĐÔNG VỀ VỚI KIẾP PHIÊU BỒNG
Đông đến lạnh lùng đón tuyết rơi
Mây trôi lờ lững trắng khung trời
Côn trùng đêm xuống hoà khôn dứt
Bóng nắng chiều tàn nhạt chẳng vơi
Đất khách ngậm niềm đau xót phận
Quê người cảm nỗi khổ thương đời
Hồn thơ thoáng đọng sầu cô lữ
Một kiếp phiêu bồng dạ rách tơi
Songquang
20201107
NGHỀ NÔNG
Sáng sớm sương còn lác đác rơi
Lùa trâu ra ruộng đứng trông trời
Biền cao cỏ lát cày cho bẫm
Rẫy cạn năng bàng trục thật tơi
Thấm giọt mồ hôi qua mấy chặng
Ươm mầm lúa mạ trải bao đời
Nghề nông vất vả nào ai thấu
Cực khổ trăm bề việc chẳng vơi
Thanh Song Kim Phú
CA Nov 6/2020
CHIỀU CUỐI THU
Gió vẫn miệt mài rung lá rơi
Chiều buông chầm chậm ở chân trời
Đàn chim chấp chới thân mờ nhạt
Rặng liễu bơ phờ dáng xõa tơi
Quán nước bên đường khơi kỷ niệm
Dòng sông cuối bãi gợi trang đời
Bâng khuâng dạo bước trên đường vắng
Nỗi nhớ bao giò mới nhạt vơi ?
Sông Thu
( 07/11/2020 )
THƯƠNG NHỚ QUÊ NGHÈO
Tàn thu lất phất giọt thu rơi
Gió cuốn mây giăng tối đất trời
Tội trẻ gian lao quần vá đụp
Thương già vất vả áo chằm tơi
Cả năm mưa nắng chưa no bửa
Một trận cuồng phong đã rách đời
Sắp đến đầu đông càng xót dạ
Quê nghèo khốn khổ lệ khôn vơi
Thanh Song Kim Phú
CA Nov/07/2020
NGƯ ÔNG
Lá úa từng hồi lả tả rơi
Ngư ông lặng lẽ ngắm chim trời.
Hơi thu sương ngấm chòm râu bạc
Gió tối lạnh lùa chiếc áo tơi.
Nhàn nhả buông cần xua dĩ vãng
Mơ màng ngâm vịnh khép nguồn đời
Về đây sống lại dòng sông cũ
Thấm thoát tuổi già, ánh nguyệt vơi!
MaiLoc
11-7-2020
BUỐT CẢNH SẦU ĐÔNG
Đọc Xuôi :
Đông sầu cảnh buốt lá vàng rơi,
Tuyết thảm đầy đêm giá lạnh trời.
Chồng chất gió mưa nhoà luỵ khổ,
Thảm rầu hoa cỏ úa buồn tơi !
Mông mênh núi hận chôn vùi mộng,
Héo hắt trăng tàn dọi xám đời !
Lòng nát tan đành thân khách lữ…
Sông non luyến nhớ lệ đầy vơi !
Đọc Ngược :
Vơi đầy lệ nhớ, luyến non sông,
Lữ khách thân đành, tan nát lòng.
Đời xám dọi tàn… trăng hắt héo,
Mộng vùi chôn hận… núi mênh mông !
Tơi buồn úa cỏ, hoa rầu thảm,
Khổ luỵ nhoà mưa, gió chất chồng !
Trời lạnh giá đêm, đầy thảm tuyết…
Rơi vàng lá buốt, cảnh sầu đông !
Liêu Xuyên
PHỐ NHỎ CHỚM ĐÔNG
Đông sớm nay về thả rét rơi
Cư dân phố nhỏ nháy ông trời
Mền bông hoa nở tung màu thắm
Khăn nhiễu hương lừng loạn sắc tơi
Rạng rỡ khuôn hình vui cảnh thế
Tươi cười dung diện ấm duyên đời
Có người lặng lẽ như sầu muộn
U uất chi mà đặng khó vơi.
Trần Như Tùng
MƯA XỨ HUẾ
-/-
Xứ Huế mưa dầm vẫn mãi rơi
Từng cơn rỉ rả, xám khung trời
Đông Ba giao lộ, người thua thớt
Gia Hội phố lầu, cảnh tả tơi
Vĩ Dạ niềm thương, lưu luyến dáng
Trường Tiền nỗi nhớ, vấn vương đời
Hương giang vắng bóng con đò nhỏ
Trắng xóa dòng sông, gió chẳng vơi
Thanh Trương
ĐÔNG BUỒN
Não nùng tí tách giọt mưa rơi
Lạnh lẽo tim côi, tím cả trời
Thương xót hoa bay tan tác kiếp
Sầu đau lá rụng xót xa đời
Thời gian bạc bẽo hương tàn tạ
Năm tháng vô tình sắc nát tơi
Sưởi ấm làm sao...hồn buốt giá?
Âm thầm...khôn chặn hạt châu rơi!
Thanh Hoà
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!