PHONG THƠ TÌNH PARIS
Paris hoa lệ như cách ta muôn trùng thế kỉ, nhưng bàn tay dịu dàng của Nguyên Sa đã vén lên bức màn ngăn trở ấy, cho ta chạm vào một Paris thật tình tứ. Kinh đô ánh sáng xa xôi bên kia đại dương giờ gần gũi đến lạ, như là một mái nhà quen, một vành nôi đưa, một vòm hiên ấm.
"Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có tìm anh trong cánh chim"
Ta hóa thành người em hiền dịu, mở hòm thư trước hiên nhà, đọc phong thư ráo mực mà đẫm tình của người anh đi xa. Anh hỏi thăm thành phố tình yêu của chúng ta có gì biến đổi chứ. Anh hỏi thăm thương nhớ vơi đầy trong lòng em. Mỗi một cánh chim bay ngang qua bầu trời ấy, em có lầm tưởng là chuyến bay chở anh về với em, về với Paris của chúng mình.
"Paris có gì lạ không em?
Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một giòng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em?"
Nếu những cánh chim trời không đưa anh về, thì hãy tìm anh giữa những chuyến tàu bên bến sông Seine. Anh sẽ về khi mặt trời chưa lên, sương mù chưa tan. Mắt anh sẽ lần tìm em trong màn sương ấy, tìm một dáng áo trắng lẫn trong sương, trông ngóng một người con gái cũng đang ôm nhớ nhung như mình.
"Em có đứng ở bên bờ sông?
Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
Anh về có nương theo giòng nước
Anh sẽ tìm em trong bóng trăng"
Anh dặn nếu em chờ anh bên bờ sông, thì hãy che đi nửa vầng trăng sáng. Để bóng em hiện giữa ánh trăng mơ. Để bóng em in xuống dòng nước gợn. Để anh biết tìm em giữa muôn người. Biết bao là người trên nhân gian, nhưng chỉ có một vầng trăng trên đời.
"Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
Mỗi lần tan một chút sương sa
Bao giờ sáng một trời sao sáng
Là mắt em nhìn trong gió đưa…"
Anh gom góp những hơi thở của mình để xua tan đi sương mù. Mỗi lần tan đi một chút sương, là anh thấy thêm một vì sao sáng trong đêm. Đó chính là đôi mắt em nhìn. Anh sẽ không chỉ coi em như một trời sao xa để thờ phụng đâu, mà anh sẽ…
"Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay
Anh sẽ chép thơ trên thời gian
Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
Vì em hay một vừng trăng sáng
Đã đắm trong lòng cặp mắt em?
Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
Anh đàn mà chả có thanh âm
Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung"
Thơ đã dài, còn đôi dòng cuối, anh lại hỏi thăm Paris của chúng mình, hỏi thăm em của anh, hỏi thăm cả tình anh trăn trở. Ví lòng anh là hương cốm, thì tay ai là lá sen gói ghém bao nhiêu ngát thơm và ngọt lành?
"Paris có gì lạ không em?
Mai anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen?..."
________________
Chấp bút: Nguyễn Hiền
Ảnh: Celine Ylmz on Unsplash
Thiết kế: Vừng
________________
Vui lòng không repost khi chưa có sự đồng ý của Tầm.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!