Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2020

TÔI Ở LẠI và NHỮNG BÀI THƠ CÙNG NỖI NIỀM


TÔI Ở LẠI

Tôi ở lại giữa ngày xanh hoảng hốt
Sắc xanh rờn điệp điệp lá cây rừng
Trên biên giới tử sinh,lòng ngạt ngột
Đợi yêu thuơng thắp lửa mắt sầu rưng

Tôi ở lại giữa ngày đen ám khói
Màu đen thui xó bếp thuở quê xưa
Muôn khổ hận của một thời sống đói
Vết roi nghèo da thịt nát đời cha

Tôi ở lại quyết xây nền đất mới
Nơi cây rừng khuất cả bóng tà dương
Người trốn thoát những oan khiên tức tưởi
Làm thuyền nhân vượt sóng Thái Bình Dương

Chừ ngó xuống mảnh thân đầy vết bỏng
Thấy đồng bào chết lặng kiếp rong rêu
Thầm ngước mắt nhìn phù vân lãng mộng
Chờ bình minh hóa thể nắng hoang chiều…

Lý Đức Quỳnh
Đồng Nai,30/4


Những Bài Thơ Cùng Nỗi Niềm 30/4:

TÔI RA ĐI

Tôi ở lại,  để rồi đành bị hốt
Tuổi thanh xuân dùi dập chốn bưng rừng
Bạn tù tôi, cái chết sao đột ngột
Không bình thường, tức tưởi rưng rưng

Tôi ở lại, quê hương thôi lửa khói
Bắc Nam không còn thù hận như xưa
Thiên đường vẽ ra, dân tôi xóa đói
Ngẩn cao đầu làm rạng rỡ Ông Cha?

Tôi ở lại, cả tin ngày đổi mới
Mẹ Việt hồi sinh thấy ánh quang dương
Ngoài kia, tội ác dẫy đầy tanh tưởi
Đẩy dân tôi tìm sống giữa trùng dương

Tôi ra đi, muốn chửa lành dấu bỏng
Bỏ thiên đường cho kẻ thích rao rêu
Ý Thức Hệ nào, khiến ai vỡ mộng?
Bế tắc rồi, tiếc tuổi đã xế chiều...

DUY ANH
05/17/2020

 LÚC CHIA TAY

Chuyện ra đi đã trở thành cổ tích
Biết bao người vượt biển với băng rừng
Ai ở lại để coi phim thần thoại
Hoá ra là nước mắt dạt dào rưng

Chi lạ rứa, có mô cơn thống khổ
Ùa vào lòng tan nát Huế ngày xưa
Núi Ngự sông Hương nắng chan, mưa đổ
Thành nội vàng sắc nhớ mẹ, thương cha

Ở lại hay đi đành dứt tình hệ luỵ
Duyên hải nào cũng đón sóng đại dương
Tới Phú Vân Lâu gọi hồn thế kỷ
Tháng tư ơi, thác loạn sắc triêu dương

Một chín bảy năm, em ngồi xoã tóc
Đại nội trầm tư cỏ biếc xanh rêu
Ngàn thu nữa, hồn thơ vương tiếng khóc
Bóng trăng hoang tiền sử sẽ sang chiều...

     Hawthorne  17 - 5 – 2020
CAO MỴ NHÂN

HAI PHƯƠNG TRỜI

Em ở lại khi trời hè đỏ Phượng
Anh ra đi vượt biển núi cây rừng
Màu tan tác trùm quê hương khốn khổ
Bởi sơn hà đã mất mắt buồn rưng

Em ở lại sầu giăng trời xứ Huế
Anh âm thầm nhớ mãi bến đò xưa
Nhớ Vỹ Dạ hoa Sầu Đông sắc tím
Nhớ con đường Đại Nội những chiều mưa

Em ở lại có còn nhìn nắng úa
Mỗi đêm về mơ khúc nhạc du dương
Hay thổn thức niềm đau tràn sóng dậy
Nép trăng vờn cửa sổ khóc tơ vương

Em ở lại , anh phương trời khách lạ
Thời gian đành phủ lấp lối xanh rêu
Sương điểm tóc còn ôm màu kỷ niệm
Lời thề xưa thả gió cuốn mây chiều

   Minh Thuý
Tháng 5/16/2020

TẠI SAO RA ĐI

Tôi phải tránh một dòng đời hoảng loạn
Sàigòn mênh mang giống thú hoang rừng
Ai nấy sợ hãi làm sao tính toán
Cha mẹ già trẻ nít  mắt rưng rưng
*
Tiếng bom nổ đì đùng xa tỏa khói
Chạnh lòng đau nghĩ tới chuyện ngày xưa
Bỏ nước phải đâu  vì than khóc đói
Chỉ riêng mình cất bước bỏ người cha
*
Tôi vẫn nghĩ chốn xa vui sống mới
Cùng  vợ con đi dưới ánh chiều sương
Xuống chiến hạm phiêu lưu ngàn khắp lối
Hai bốn giờ sau đã giữa trùng dương
*
Giờ đây nghĩ lại đời như chiếc bóng
Da thịt mình già cỗi nếp nhăn nheo
Trong giấc ngủ đêm về ôm gối mộng
Đâu còn thơ thẩn mỗi lúc trời chiều ...

       Paris, 20/05/2020
TRỊNH CƠ

TÔI VẪN CHỜ...

Tôi vẫn chờ đêm dài trong bóng tối
Ánh thái dương rực rỡ khắp núi rừng
Cho chim chóc hót mừng vang mãi mãi
Để không còn máu lệ chảy rức rưng

Tôi vẫn chờ những ngày ngưng hết gió
Cũng chẳng còn bít kín lối đi xưa
Để con dân tiếp bước làm trang sử
Nét oai hùng rạng rỡ của ông cha

Tôi vẫn chờ trọn đời nghe tay vỗ
Nối vòng dây che kín  khắp đại dương
Mong giãi thoát cuộc đời làm nộ lệ
Đem vinh quang soi rọi áng tà dương

Tội vẫn chờ trong niềm tin cháy bỏng
Một ngày nao rữa sạch hết rong rêu
Dù có phải chìm vào cơn mị mộng
Nhưng non sông bừng dậy khói lam chiều

Songquang

NƠI CÁNH RỪNG XA

Anh nằm lại nơi nghĩa trang rất đẹp
Giữa mênh mông trùng điệp những khu rừng
Thật bình yên như mong ước, đã từng...
Sương giăng mờ và mưa gió rưng rưng...

Anh nằm lại trong thỏa thuê cơn đói
Trở về nơi thơ mộng chốn quê nhà
Cánh rừng già không ngớt lời réo gọi.
Như quay về nguồn cội của thôn cha

Em trở về làm quen hoàn cảnh mới
Vắng anh rồi ngày thiếu hẳn vầng dương
Đêm cô đơn, lạnh lùng tâm buốt nhói
Đếm thời gian trong nỗi nhớ khôn lường

Em trở về, nỗi đau luôn cháy bỏng
Dạ nhớ cồn mà mặt lạnh băng rêu
Từng đêm buồn giật mình nghe lá rụng
Nhớ rừng xa xào xạc gió xoay chiều.

 Phương Hà
(20/05/2020 )

6 nhận xét :

  1. Sang thăm và chúc bạn cuối tuần vui vẻ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
      Chúc bạn thường an.

      Xóa
  2. Cho một thời đã qua với bao đau thương và khói lửa. Có những vết thương thời gian vẫn chưa thể xoá nhoà.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vết thương nào với thời gian cũng có thể lành,nếu biết cách chăm sóc.

      Xóa
  3. Đến thăm trang blog anh Lãng Phong, tôi lạc vào rừng thơ nhiều cung bậc cảm xúc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh Phương Danh.
      Kính chúc anh an vui,sức khỏe.

      Xóa

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!