XUÂN THA HƯƠNG
Xuân đã về ư ? Xuân ở đâu ?
Sao nghe dường chỉ gió đông sầu !
Tuyết se sắt lạnh hồn cô lữ,
Buồn kiếp tha hương bạc mái đầu.
Rượu uống vài chung nửa tỉnh say,
Ngoảnh nhìn cố quốc lệ sầu cay !
Chao ôi ! thế sự buồn bao độ,
Nươc mất, nhà tan, chịu đọa đày…
Ta cũng một thời ôm thép súng,
Giữ gìn quê… tấc đất ngọn rau.
Đường ta đi sáng ngời chí dũng,
Cũng đành theo vận nước… rưng sầu !
Để giờ đây làm chim trời bạt gió,
Tuổi xế chiều mòn mõi bước lưu vong.
Nhớ làm sao từng bờ lau ngọn cỏ,
Mảnh ao bèo nắng nhạt chiếu ngoài song.
Nhớ làm sao buổi chiều Xuân man mác,
Bếp hoàng hôn… còn tỏa ngát hồn quê.
Nhớ làm sao người dân hiền mộc mạc,
Con trâu già gặm cỏ cạnh bờ đê.
Lắt lẻo cầu tre… mẹ dìu con bước,
Đến trường làng con học chữ.. ê..a.
Là lúc đó… mẹ tảo tần xuôi ngược…
Giữa chợ đời nặng trĩu gánh phong ba !
Rồi con lớn… đi làm trai thế hệ,
Đời chiến chinh dày dạn với phong sương.
Súng trận, rừng sâu, mưa nguồn chớp bể…
Diệt quân thù, gìn giữ đất quê hương.
Nào ai biết cuộc đời luôn biến đổi,
Cải tạo trong tù, thương mẹ già nua.
Thương đàn con chịu đói nghèo bao nỗi,
Thương vợ hiền cằn cỗi nét xuân xưa !
Mẹ héo hắt thân gầy thêm tức tưởi,
Con trong tù lệ máu viết thành thơ !
Đàn trẻ kia… yếu gầy ốm đói…
Vợ hao mòn hơi sức gánh chợ trưa !
Giờ cơm áo xứ người luôn nhắc nhở,
Mảnh tình quê còn đó, mẹ hiền thương.
Xuân ở nơi đây lạnh lùng muôn thưở,
Mang trọn nỗi buồn… kẻ mất quê hương !
Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân
Thơ Họa:
NỖI LÒNG NGƯỜI XA XỨ
Đường về quê cũ biết nơi đâu?
Xuân đến lòng đau, vạn nỗi sầu
Thuở ấy ra đi vì chí cả
Giờ đây sương tuyết...nhạt phai đầu
Bao lần rượu chuốc chẳng còn say
Buốt giá môi mềm nỗi đắng cay
Thắm lạnh tâm tư hồn lữ thứ
Mình ta trọn kiếp... cảnh lưu đày
Hiên ngang thuở ấy tay ôm súng
Oanh liệt một thời giữ núi sông
Vận nước, buồn thay cơn bão loạn
Lòng ta khắc khoải khối tim sầu...!
Rồi những buổi hoàng hôn trời lộng gió
Nhớ quê nhà thuở đó buổi ly, vong
Bước chân đi mà lòng như trĩu nặng
Thương mẹ già mòn mỏi đứng bên song
Muốn buông bỏ đời binh đao, giáo, mác
Sống một đời bình thản giữa hồn quê
Để được nghe sáo diều đêm trăng tỏ
Ngắm mây chiều thơ thẩn quãng đường đê
Nhìn em dại tan trường nhanh chân bước
Nghe con thơ bập bẹ đánh vần a
Hạnh phúc đó ôi! bao giờ có được?
Bên vợ hiền...con trẻ gọi ba ba
Dẫu vật chất xa hoa lòng chẳng hệ
Chiều trên đồng lúa trĩu ngậm giọt sương
Mái tranh nghèo, bên nồi cơm gạo mới
Theo gió đưa thoang thoảng một mùi hương
Ai có ngờ đâu sao dời vật đổi
Phải đành theo số phận đã đẩy đưa
Thương mẹ già mắt nhòa không ráo lệ
Tội vợ hiền phai nhạt chẳng như xưa
Mẹ thương con lòng quặn đau nghẹn tưởi
Đêm từng đêm uất hận trút vào thơ
Đàn con dại không ai người dìu dắt
Thương vợ hiền vất vã ruộng đồng trưa
Đời ly xứ mấy mươi năm chợt nhớ
Đất quê người muôn thuở vẫn còn thương
Xuân đất khách lạnh lùng sương tuyết đổ
Xót xa lòng người lữ thứ ly hương...!
Bạc Liêu/10/3/2021
Hồng Vân
NHỚ XUÂN XƯA
Xuân nay Covid chẳng về đâu...
Gió lạnh mưa giăng mới thảm sầu !
Hội chợ mừng Tân Niên vắng bóng
Tiệc tùng hội ngộ miễn, đau đầu...
Gia đình đón Tết nhỏ mà say
Ngoãnh lại quê nhà mắt lệ cay
Nước mất, dân buồn đi tứ tán
Nhà tan cửa nát, chạy lưu đày
Bao phen thắng trận lê đầu súng
Gìn giữ quê hương tấc đất rau
Cố quận tang thương, người chí khí
Mà sao vận nước nổi trôi sầu !
Giờ đây bão táp mưa trong gió
Tóc bạc da mồi sớm muộn vong
Nhớ xóm làng quê xưa lúa tốt
Thương ao bèo khế ổi bên song
Nhớ lại mùa xuân xưa ấm áp
Khói lam chái bếp tỏa tình quê
Làm sao quên được, buồn man mác
Nghé ngọ đàn trâu gặm cỏ đê...
Cầu tre lắt lẻo con theo mẹ
Đến mái trường cô dạy chữ...A
Cúc dục nuôi con bầu sửa ngọt
Cù lao dưỡng trẻ đậm tình Ba
Rồi con nhập ngũ, trai thời loạn
Dày dạn chiến trường với gió sương
Thắp sáng hỏa châu ngoài chiến tuyến
Sài Gòn thất thủ kiếp ly hương
Dân lành cực khổ nhiều thay đổi
Tiền mới, mẹ già mắt kém xa
Hết gạo sắn khoai ăn đỡ đói
Thương người vợ trẻ tuổi xuân qua...
Mẹ buồn, cải tạo, con tù tội
Má nhớ thương hoài chép lại thơ
Cơm độn qua ngày thân ốm yếu
Mỏi mòn trông đợi ánh trăng mờ
Tạm dung đất khách dư cơm áo
Một mảnh tình quê mẹ mến thương
Covid Xuân này sao ảm đạm
Không về viếng mộ thắp cây hương...?
Mai Xuân Thanh
Ngày 09/03/2021
MÙA XUÂN LƯU XỨ.
Ta vẫn đi tìm Xuân mãi đâu…
Ở ngay bên cạnh, dáng Xuân sầu
Gió đùa trước ngõ lòng cô quạnh
Đã mấy mùa qua tóc bạc đầu.
Nửa giấc tang bồng ta cứ say
Bên chai rượu đắng choáng men cay
Người đi biền biệt hồn hoang vắng
Thương kiếp tha hương chốn lụy đày
Một thuở lừng vang bên khói súng
Cận vườn nhà kế liếp bờ rau
Thân trai khổ nhọc mong vì nước
Phải chịu nương theo kiếp vận sầu
Anh giống chim nương theo từng loạt gió
Buổi hoàng hôn thờ thẫn kiếp thương vong
Buồn lướt qua khắp bờ cây đám cỏ
Dưới trời chiều gió nhẹ thoảng qua song.
Nhớ lần qua buổi trăng thanh gió mát
Tâm hồn ta ngơ ngác cảnh đồng quê
Đẹp làm sao như bức tranh thủy mạc
Kìa đoàn người thong thả bước trên đê
Trên chiếc cầu tre mẹ con dìu bước
Đề đến trường học vài chữ b, a….
Bỗng cơn gió lồng lên và thổi ngược
Làm bung lên những chiếc áo bà ba
Sau con lớn đảm đương điều trọng hệ
Giữa chiến trường thân rủ áo dầm sương
Như thủy thủ can trường trên sông bể
Tận diệt quân thù, bảo vệ làng thôn
Điều đoan chắc đời con nhiều thay đổi
Nếu tù đày thương mẹ cảnh sớm trưa
Lo bầy con qua khỏi cơn tình tội
Người vợ hiền còn đâu nét trẻ xưa !
Mẹ con khổ héo hắt trong buồn tủi
Viết cho con bằng những huyết lệ thơ
Mấy đứa bé hao mòn và gầy đói
Vợ không còn gánh nổi giữa trời trưa !
Nay thong thả xứ người nên ráng nhớ
Quê vẫn còn lòng mẹ khổ vẫn thương
Xuân lưu xứ từ lâu lạnh tang khó
Ôi trọn đời..nỗi buồn nhớ quê hương !
Paris, 10 Mar. 2021
TRỊNH CƠ
CHƯA THẤY XUÂN
Nghe tiếng Xuân về,chẳng thấy đâu !
Tha phương lạc lõng ngập trong sầu
Trườn thân cố thoát,càng thêm lún
Tuế nguyệt chơi vơi nuối mộng đầu
Thẩm thấu men đời lệ đắng say
Nhân tình tráo trở lắm mùi cay
Vũng lầy thân phận còn nan giải
Thêm nạn quyền uy hiểm ác đày
Ta bút thư sinh nào phải súng
Quê nghèo sáng ruộng,tối nương rau
Mồ hôi cha mẹ nuôi hồn lớn
Đất nước loạn ly…cộng hưởng sầu.
Biển trầm luân,sóng cuồng xô bão tố
Xót lìa quê mang theo nỗi gia vong
Kiếp tha hương,nhũn mềm thân lá cỏ
Hun hút nhìn đường sắt chạy song song
Ám ảnh hoài,cảnh gió mưa tan tác
Nấm mộ sầu,trẻ khóc dội trời quê
Gà hoảng loạn,tiếng gọi đàn oang oác
Trâu sổng chuồng gặm cỏ dưới chân đê
Trời viễn phương,bóng lặng thầm đưa bước
Tiếng ai hò ngân vọng gió i…a…
Chút êm đềm thoảng rơi triền sóng ngược
Thời cơm áo nhằn nhọc đuối bôn ba
Qua đạn bom,vướng tròng ý thức hệ
Mặt trời mù sâu thẳm vực khói sương
Nhân họa,thiên tai dập vùi dâu bể
Lửa thiêng tắt,lạnh tro bụi trầm hương
Lòng ngậm ngùi nhìn trăng sao thay đổi
Bóng thời gian hoang phế dấu yêu xưa
Xuân chưa đến,hay là Xuân lạc lối
Tết chất chồng,khắc khoải tuổi già nua
Xuân dân tộc,đất nước chờ Xuân tới
Lịch sử nở hoa,xương máu thành thơ
Mẹ hát ru,ca dao lời nguồn cội
Chiếc nôi lòng,ủ chín mộng ban sơ
Trăm trứng chung bào,chung dòng máu mũ
Chung sống làm người,chung sống yêu thương
Quê của chung,xót xa dân quyền chủ
Mãi lưu vong trên mảnh đất cố hương !!!
Lý Đức Quỳnh
10/3/2021
XUÂN ĐẤT KHÁCH
( cảm tác và đồng cảm qua bài thơ
Xuân tha hương của NH- NTV)
Bâng khuâng đất khách - Xuân về chi ?
Để kẻ tha hương biết Tết gì ?
Mái ấm gia đình ta chẳng có
Lại đầy tuyết phủ chắn đường đi
Ngắm cảnh phố phường - Xuân thấy đâu ?
Ngày đông lạnh lẻo chỉ thêm sầu
Năm canh trằn trọc nào yên giấc
Đếm tuổi Xuân đời đã lướt mau !
Rượu chẳng men nồng dạ cũng say
Nhang không hương khói mắt sầu cay
Mai vàng đất Mẹ nào đâu thấy
Bước giữa trời Xuân...lại nhớ đầy
Dòng đời lặng lẽ lạnh lùng trôi
Hình bóng quê Cha đã khuất rồi
Không biết Xuân này nơi đất Mẹ
Gia đình xum họp có còn vui ?
Vần thơ tâm sự kẻ tha hương
Nặng trĩu ưu tư cứ vấn vương
Thèm thấy tiếng gà kêu buổi sáng
Ông Đồ viết liễn rộn bên đường
Songquang
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!