Thứ Năm, 25 tháng 3, 2021

CON XIN LỖI MẸ -Thơ Trịnh Cơ và Thơ Họa


CON XIN LỖI MẸ

(cảm tác từ câu chuyện

“Bi kịch lớn nhất của tuổi già…”)*

 

Đau xót vô vàn mẹ của tôi

Nhớ hồi còn nhỏ ở trong nôi

Lời ru êm nhẹ con thiêm thiếp

Giấc ngủ ngây thơ quá tuyệt vời

 

Giờ đây con đã lớn nên người

Mẹ đã già, Ba bỏ cuộc  chơi

Còn lại mẫu thân nguồn sống cả

Thương nhiều mến lắm, Mẹ hiền ơi

 

Cuộc sống bây giờ kỹ thuật cao

Mua cho Mẹ điện thoại hôm nào

Về nhà Mẹ bảo không xài được

Quên tới quên lui thật tức trào

 

Con đã chỉ cho mẹ mấy lần

Thế nhưng mẹ vẫn quá tần ngần

Quay qua quay lại xài không được

Đến hỏi con hoài thật nhức gân

 

Con đà lớn tiếng …” Mẹ già nua

Chẳng biết nhật tu kiến thức vừa

Khó thể sống đời cao hiện đại

Thì thôi hãy chịu kiếp dư thừa..”

 

Mẹ lặng yên khép chặt một mình

Từ từ khai phá, vẫn làm thinh

Đến khi xong gửi điệp thư mới…

“ Xin lỗi con đã khiến bất bình …”

 

Con đọc thư mà nước mắt rơi

Ngờ đâu làm Mẹ khổ tơi bời

Giờ đây ngàn lạy…con van Mẹ

Tha thứ cho con …cả một đời…!

Paris, 22/03/2021

    TRỊNH CƠ

*Mời xem ở đây: Tạp Chí Hoa Kỳ

http://vi.tapchihoaky.com/2021-02-01-4-58-26-112262.html

 

Thơ Họa:

 

LÒNG MẸ

 

Mẹ thường lo lắng dõi theo tôi

Nhắc nhở đi,về…rõ khúc nôi

Cạm bẫy sa chân vào phải chịu

Cô thân gánh khổ chốn xa vời

 

Mẹ sợ trần gian cảnh chợ người

Con thì bản tánh vốn ham chơi

Dại,khôn lắm lúc hai mà một

Cười,khóc bao lần…chuyện hỡi ơi !

 

Dối trá bây giờ đạt đỉnh cao

Hiền lương rớt lại thuở xưa nào

Tâm cuồng,lý lẽ thành dao nhọn

Họa gởi tha nhân nước mắt trào

 

Cẩn trọng,con ơi,nhớ vạn lần

Nhìn sương đọng giọt,thấy trong ngần

Mà bao độc tố vào hoa cỏ

Lối sống kim tiền dễ bứt gân

 

Mẹ thường gánh nắng chạy qua mưa

Khổ mãi chồng lên tuổi chẳng vừa

Nhẫn chịu chờ đời trao án tử

Mong con thoát cảnh sống thiu thừa

 

Tự chủ mà đi với chính mình

Không nên thỏa hiệp,hoặc im thinh

Nhân văn giá trị xây bằng máu

Cái ác lên ngôi,hết thái bình

 

Hãy đến nơi nhiều nước mắt rơi

Bước qua ngày tháng mải chơi bời

Thương người bất hạnh là thương Mẹ

Lòng hiểu để chia nỗi khổ đời…

Lý Đức Quỳnh

   24/3/2021


NHỚ MẸ HIỀN

 

Dáng mẹ vẫn hoài trong trí tôi

Ngày xưa bé bỏng thuở nằm nôi...

Giờ đây mẹ đã như sương khói

Con bước bơ vơ lạc giữa vời

 

Mẹ dạy cho con sống kiếp người

Gian nan, vững bước, chớ ham chơi

Chông gai trở ngại, đường đi tới...

Nhớ lắm lời vàng...hỡi mẹ ơi!...

 

Đêm trăng ngồi ngắm khoảng trời cao

Gió thoảng vi vu nhớ thuở nào...

Cặm cụi mẹ ngồi khâu vá áo

Bỗng nghẹn lòng con...mắt lệ trào...

 

Lối xưa về lại đã bao lần

Từng đóa hoa sen nở trắng ngần

Kính mẹ bạch liên không vướng bẩn

Con nhìn ảnh mẹ...lệ trào dâng...

 

Bên thềm lá rụng tựa song thưa

Nỗi nhớ, lòng con biết mấy vừa?

Lất phất mưa buồn rơi trước cửa

Con đi tìm lại chút hương thừa...

 

Đơn côi con bước chỉ riêng mình

Hỏi lá, hoa buồn vẫn lặng thinh

Từng chiếc lá vàng rơi... mộ kín

Ngàn thu giấc ngủ mẹ yên bình...

 

Chân trời thoáng nhẹ ánh sao rơi

Khắc khoải lòng con dạ rối bời

Gió buốt, đêm đông buồn lắm hỡi

Lang thang con bước giữa dòng đời...!

   Bạc Liêu/25/3/2021

Hồng Vân

 

LẰN ROI CỦA MẸ

 

Nhớ mãi hình hài của Mẹ tôi

Thuở còn bé bỏng vẫn nằm nôi

Đến khi khôn lớn người khuyên bảo

Lời dạy thân thương quá tuyệt vời

 

Ý ngọc lời răn ấy của người

Nhưng vì nhỏ dại thích ham chơi

Nào lo nghĩ ngợi chăm đèn sách

Bởi thế cho nên dạ hợt hời

 

Một lần trốn học lén leo cao

Té xuống vết thương ứa máu trào

Mẹ dẫn về nhà băng bó thuốc

Đêm về chăm sóc khiến lòng nao

 

Rồi con phạm lỗi một lần sau

Người giận vút roi cảm thấy đau

Không khóc mím môi con nhận chịu

Mừng thầm sức Mẹ vẫn dồi dào

 

Con lại lỗi lầm tiếp nữa đây

Chứng nào tật nấy vẫn trèo cây

Tổ chim muốn bắt....nhưng đâu thấy

Mẹ đứng trông chừng...đâu có hay !

 

Mẹ nghiêm nét mặt dẫn về nhà

Người bắt tôi nằm đưa đít ra

Tay vút ngọn roi...liên tiếp thở

Mà lòng con cảm thấy xót xa

 

Ngọn roi Mẹ đánh giờ không đau

Nhưng con oà khóc muốn lăn nhào

Bởi vừa cảm thấy lằn roi Mẹ

Đã yếu sức đi chẳng còn bao !

 

Giờ đây Người mất đi rồi

Thương tiếc có nhiều cũng muộn thôi

Có lạy trăm lần xin lỗi Mẹ

Chỉ làm ân hận Mẹ yêu ơi !

Songquang

 20210325

 

CON GIÚP MẸ VÀO ZOOM.

 

Ngày xưa...kỷ niệm ngợp hồn tôi,

Thơ thới,êm đềm thuở nít nôi.

Sữa mẹ ngọt thơm luôn ấm áp,

Lời ru đằm thắm mãi tuyệt vời...

 

Non cao,suối cả ví ơn người,

Áo bận,cơm ăn tới học chơi.

Vất vả bao nhiêu không thán ”hỡi...”

Gian nan là bấy chẳng than”...ơi!”

 

Chăm lo,dưỡng dục sớm to,cao

Ngang bạn bằng bè chẳng dễ nàò!

Đơn chiếc tảo tần,con thành đạt,

Họ hàng quyến thuộc chịu thua,chào!

 

Cách ly đại dịch nhớ vô ngần,

Bạn mẹ mời “Zoom”cũng cố gân...

Lắm lúc  nhờ con, nghe gắt gỏng:

“Quên hoài,hỏi mãi...đã nhiều lần!”

 

Tủi phận,thương thân,cảm sống thừa...

Bây giờ thoái hoá, tội già nua!

Từ đây khép kín tâm tư lại

Dẫu mấy hy sinh vẫn chửa vừa...

 

Thấy mẹ thủi thui ,cứ một mình,

Cửa phòng im ỉm,cố làm thinh!

Ngẫm ra,hối lỗi, con vô lễ...

Xin mẹ tha cho,thiếu tĩnh bình!

 

Ôm lấy mẹ yêu,lệ rớt rơi,

Xiết bao thương xót,dạ bời bời...

Con thề giúp mẹ,theo đà tiến

Công nghệ dần quen,sống với đời!

Thanh Hoà

 

TRĂN TRỞ ,

 

Trăn trở đêm về khắc khoải tôi

Một thời yên ả khúc nằm nôi

Tình thương nồng ấm từ tim Mẹ

Nuôi dưỡng con yêu quá diệu vời

 

Bao mùa mưa nắng đã thành người

Đến lúc vào đời hết nghịch chơi

Chăm sóc mẹ hiền thay bố mất

Xa rời cõi tạm ,tiếc thương ơi

 

Thế hệ sau này đạt đỉnh cao

Thông tin cập nhật nóng hổi nào

A lô ,bấm chuyển qua phây búc

Lo lắng ,không quen mẹ ngại ...trào

 

Mờ mịt dù con chỉ chục lần

Vẫn còn lúng túng cứ ngừ ngần

Ghi hoài từng mục trên trang giấy

Chẳng nước non gì ,hại cốt gân

 

Một mai lú lẫn bởi già nua

Quả khó để thêm bớt đủ vừa

Góp nhặt đắp bồi trang bị tốt

Không xong chấp nhận sống bằng thừa

 

Lẳng lặng tìm  phương tự giúp mình

Ngày đi đêm tới mãi hoài thinh

Một hôm nhận  được  dòng tin nhắn:

“Cao tuổi già nua  sợ giễu bình “

 

Giòng lệ bao ngày cứ mãi trôi

Lăn theo đời Mẹ ngổn ngang bời

Hương trầm ngan ngát dành dâng Mẹ

Tâm tịnh ăn năn suốt quãng đời !

PHƯỢNG HỒNG


NỖI NIỀM

 

Nhớ lúc chia tay với Má tôi

Rưng rưng nước mắt phải rời nôi

Hứa nhiều, hẹn ước về thăm Má          

Tưởng dễ, nhưng không! chỉ nửa vời!

 

Lạ lẫm cô đơn giữa xứ người

Dốc lòng hội nhập chẳng rong chơi

Hồi hương mong mõi chờ cơ hội

Một sớm hung tin, hởi Má ơi ...

 

Ký ức ùa về chất ngất cao

Những năm tiểu học của ngày nào

Cuối tuần Má đón, nhà đoàn tụ

Rộn tiếng cười vui hạnh phúc trào       

 

Nội trú, bải trường, cứ mỗi lần

Hè sang thôn xóm đẹp vô ngần

Tuổi thơ ấm áp vòng tay Má

Chơi giỡn, con làm Má trặc gân

 

Làng quê bất ổn, dẫu già nua

Gõ cửa đêm khuya tiếng động vừa

Ba lẻn ra vườn mau chạy thoát

"Nó" liền bắt Má, đắng cay thừa

 

Bịt mắt, xuống nghe, sợ giết mình

Cù lao, rừng rậm, lặng yên thinh

Bảy ngày nhồi sọ rồi hù dọa

"Ủng hộ" hằng năm chớ phẩm bình!

 

Tâm sự vơi đầy giọt lệ rơi

Nỗi niềm sâu lắng dạ bời bời

Trên Trời chắc hẳn Người cười lớn

Vẫn mãi trẻ con tận cuối đời

     Teresa Vĩnh Thảo HL

Mar.27.2021


8 nhận xét :

  1. Đến thăm thi nhân bao giờ cũng được thưởng thức xướng họa. Cảm ơn về những bài thơ viết về mẹ thật cảm động !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bác đã ghi cảm nhận.
      Kính chúc bác thường an.

      Xóa
  2. MN ghé anh Q đọc thơ và mỗi 1 lần đọc xong những vần thơ XH đều mang tâm trạng xúc động khác nhau. Chúc anh Q cùng những nhà thơ luôn vui khỏe.

    Trả lờiXóa
  3. https://camnanggiadinh.com.vn/wp-content/uploads/2019/11/hi%E1%BA%BFu-3-1-780x470.jpg

    Xướng họa hay, thật xúc động!

    Trả lờiXóa
  4. Vào đọc được hai bài thơ xướng họa về MẸ của hai nhà thơ Trịnh Cơ và Lý Đưc Quỳnh thật hay, thật xúc động. Hai bài thơ nhắc ta hãy hiếu thảo, nghĩ và thương yêu mẹ hết lòng.

    Trả lờiXóa

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!