NHỚ NGƯỜI CŨ
(Bài viết gửi Nguyễn Du)
Dặm khách muôn ngàn nỗi nhớ nhung
Mượn ai tới đấy gửi cho cùng
Chữ tình chốc đã ba năm vẹn
Giấc mộng rồi ra nửa khắc không
Xe ngựa trộm mừng duyên tấp nập
Phấn son càng tủi phận long đong
Biết còn mấy chút sương siu mấy
Lầu nguyệt năm canh chiếc bóng chung*
Hồ xuân Hương
http://www.tapchigiaothong.vn/nguyen-du--ho-xuan-huong-cau-chuyen-tinh-chua-ke-d612.html
Cẩn Họa:
TIẾC HỒNG NHAN
Nệm trải giường loan mượt lụa nhung
Chăn đơn gối chiếc chẳng ai cùng
Ngày ra mươi bạn thường ăn có
Tối đến một mình chịu ngủ không
Bạc phận mộng sầu duyên quá loãng
Hồng nhan tình lẻ số chưa đong
Phải chi tạo hóa thương cô phụ
Lữ khách làng thơ tới ở chung
Quang Thái
GIAO HÒA
Hun hút rơi vào đôi mắt nhung
Hồn tôi mãi nhốt giữa vô cùng
Gặp nhau bến ái,rằng duyên có
Lạc nẻo thuyền tình,biết nợ không
Thuở ấy bâng quơ lời gió thổi
Bây giờ lặng lẽ giọt sương đong
Hồi sinh cỏ dại bờ thu úa
Thấm lẽ giao hòa mẫu số chung
Lý Đức Quỳnh
8/3/2021
PHẬN BẠC
Ví dầu phận bạc vẫn hồng nhung
Hà cớ đem thân gửi chỗ cùng
Vướng chữ tình duyên chi nặng gánh
Ôm đường nghiệp chướng có như không
Tiếc thay tài ấy xưa nào dễ
Gẩm bấy thời này được mấy đong
Cố đấm ăn xôi xôi lại hỏng*
Thì thôi chịu vậy đắp mền chung!
Chu Hà
*(Lấy Chồng Chung) Hồ xuân hương
BÓNG NGƯỜI TÌNH CŨ
Bao ngày vẫn hiện mắt tơ nhung,
Nhắc thuở yêu nhau bước sánh cùng.
Tình vẫn ngất ngây từng kỷ niệm,
Tơ trùng nhạt nhẽo tích hoàn không.
Ai vui duyên mới ân nồng thắm,
Ta thảm đơn phòng nước mắt đong.
Đàn đứt dây chùn trơ phím lạc,
Năm canh thắt thẻo bóng tình chung.
HỒ NGUYỄN
(11-3-2021)
HỒI TƯỞNG…
Hồi tưởng đời ta đêm gấm nhung,
Đường xa ngàn dặm nhớ khôn cùng.
Chia ly cách trở, mơ nào có…
Lưu luyến đành thôi, mộng cũng không !
Chốn đó em còn lòng ngóng đợi ?
Nơi đây anh chịu nỗi sầu đong !
Năm dài tháng lụn ôi dang dở…
Duyên nợ ba sinh chẳng được chung !
Liêu Xuyên
THUỞ VỪA QUEN
“Hồn lỡ sa vào” đôi mắt nhung
Đem lòng thương nhớ đến khôn cùng
Bấy khi hờn giận ,duyên nào có !
Bao lúc yêu đương ,nợ phải không ?
Giây phút gần nhau đâu nghĩ đếm
Tháng ngày xa cách lại thầm đong
Cho nên ,từ thuở thân yêu đó
Những chuyện vui buồn kể biết chung
Songquang
20210311
TÌNH ĐƠN PHƯƠNG
Em, gái trang đài giữa gấm nhung
Tôi, anh lãng tử gió mây cùng
Yêu đương nồng đậm, lời khôn ngỏ
Nhung nhớ bồi hồi, ai biết không ?
Trằn trọc năm canh, hình bóng gợi
Bâng khuâng sáu khắc, nỗi sầu đong
Vô tư, nàng chẳng hề hay biết
Có gã si tình dạ thủy chung.
Sông Thu
( 12/03/2021 )
DUYÊN HỜ
Cứ tưởng hương tình tựa gấm nhung
Ngờ đâu duyên nợ chẳng đi cùng
Ba năm gắn bó đà hơi bén
Sáu khắc tan tành chỉ số không
Lễ cưới rộn ràng đêm hợp cẩn
Mưa tuôn lặng lẽ giọt sầu đong
Từ đây nơi chốn trời hiu quạnh
Còn lại mình ta vẫn thủy chung !
THIÊN LÝ
NHỚ NHUNG
Cuộc tình cứ nghĩ mịn như nhung
Hạnh phúc mai sau sẽ hưởng cùng
Vỡ lẽ mây tan-ôm gối chiếc
Đâu ngờ gío lộng-níu tay không
Lối xưa lẻ gót hàng me ngủ
Khuê các chăn đơn nước mắt đong
Tiếng trống giục canh lòng quặt thắt
Đèn chong mờ ảo bóng hình chung
Thái Huy
11/3/21
ĐÃ MẤY THU
Đã mấy thu rồi đẫm mắt nhung
Hỡi người có biết sẻ chia cùng
Biệt ly ủ rũ hoài nhân ảnh
Cách trở sầu thương mãi sắc không
Non trẻ tới lui lòng háo hức
Cội già qua lại dạ lao đong
Một đời đã được yêu đương mấy
Mong mỏi cùng nhau gối chiếu chung !
PHƯỢNG HỒNG
THƯƠNG NHỚ CỐ NHÂN
Thương anh, vạn lý trướng màn nhung
Mặc khách tao nhân hội ngộ cùng !
Tháng lụn ba thu tình trọn vẹn
Thôi đưa một giấc nghĩa còn không ?
Hờn duyên trúc mã châu mi đẫm
Tủi phận hồng nhan mắt lệ đong
Chạnh nhớ bâng khuâng mình chiếc bóng
Lầu son thiếp mộng khối tình chung...!
Mai Xuân Thanh
Ngày 15/03/2021
Bài hoạ của anh rất hay .. Xin chúc mừng
Trả lờiXóahttps://img.thuthuatphanmem.vn/uploads/2018/09/24/hinh-anh-dong-dep-nhat-ve-tinh-yeu_052340611.gif
Cảm ơn bác Quang Thái.
XóaKính chúc bác thảnh thơi.
Hai bài họa đều hay!
Trả lờiXóa"Giao Hòa" của anh Quỳnh đong đầy nỗi niềm xưa, DVD thích nhất câu kết:
Thấm lẽ giao hòa mẫu số chung
Chữ "Thấm" thật đắt, anh Quỳnh à!
https://znews-photo.zadn.vn/w660/Uploaded/oplukaa/2018_11_15/HXH_Top.jpg
Cảm ơn DVD đã đọc và cảm nhận.
XóaChúc bạn bình an.
Nguyễn Du – Hồ Xuân Hương câu chuyện tình chưa kể
Trả lờiXóaTôi đọc thơ Hồ Xuân Hương và giật mình khi gặp bài thơ nôm “Cảm cựu kiêm trình cần tránh học sĩ Nguyễn Hầu” – đầu đề bằng chữ Hán, có nghĩa là: Nhớ bạn cũ, viết gửi Cần cháng học sĩ Nguyễn Hầu và dưới đầu đề còn mở ngoặc: (Hầu Nghi Xuân Tiên Điền Nhân).
Sở dĩ tôi giật mình bởi vì Nguyễn Hầu chính là Nguyễn Du, tác giả Truyện Kiều. Hóa ra, Nguyễn Du lại là “bạn cũ” của nữ sĩ họ Hồ. Bài thơ thật tình tứ và khẳng định rằng “Chữ tình chốc đã ba năm vẹn”. Hẳn là hai nhà thơ lớn này đã từng “dan díu” với nhau trong thời gian không phải ngắn – phải đến 3 năm cơ đấy. Bài thơ như sau:
Dặm khách muôn nghìn nỗi nhớ nhung
Mượn ai tới đấy gửi cho cùng
Chữ tình chốc đã ba năm vẹn
Giấc mộng rồi ra nửa khắc không
Xe ngựa trộm mừng duyên tấp nập
Phấn son càng tủi phận long đong
Biết còn mảy chút sương đeo mái
Lầu nguyệt năm canh chiếc bóng trong
Nhiều nhà nghiên cứu rất thú vị ba chữ “sương đeo mái” vì ba chữ ấy có cái nghĩa nghịch ngợm của Hồ Xuân Hương qua thơ Nôm truyền tụng. Nhưng Giáo sư Hoàng Xuân Hãn lại phiên âm và chứng minh ba chữ ấy là “sương siu mấy” – sương siu có nghĩa là bin rịn. Về vấn đề văn bản học xin dành cho các nhà nghiên cứu, còn tôi thì chỉ chú ý đến câu chuyện tình của hai thi tài đáng kính. Nhưng họ yêu nhau như thế nào, vào thời gian nào thì không có sử sách nào ghi lại cả. Chuyện đã mấy trăm năm, làm sao mà biết được?
Tôi đánh đường vào Tiên Điền thăm mộ cụ Nguyễn Du. Thắp hương khấn vái một lát, bỗng thấy một làn mây trắng từ ngôi mộ bay lên rồi tan biến rất nhanh. Tôi quay lại thì như thấy cụ Nguyễn Du đứng cạnh, mỉm cười. Tôi chắp tay lạy tạ, thì Nguyễn Du nói:
- Miễn lễ! Miễn lễ! Anh tìm ta để hỏi chuyện cô Hồ phải không?
- Dạ, phải! Tôi mừng quá, theo Nguyễn Du về nhà, ngồi vào bàn rượu. Trên bàn chỉ bày một nậm rượu bằng sứ và một cái chén mắt trâu bằng sứ.
- Be và chén này cô Hồ tặng ta đấy – Nguyễn Du nói – ta giữ mãi đến giờ vì trọng cái tình của người “Cổ Nguyệt”.
Tôi vừa khâm phục vừa xúc động, liền thưa:
- Cháu đọc thơ Hồ Xuân Hương mới biết được chuyện tình ý của cô Hồ với người. Sau này có người viết sách phỏng đoán là hồi người được bổ làm tri phủ Thường Tín rồi trở lại Thăng Long làm việc từ hàn, chuyện đón tiếp sứ thanh (1802 – 1804) mới quen biết và lui tới Hồ Xuân Hương. Chẳng lẽ gần 40 tuổi, Người mới có cuộc tình với nữ sĩ chăng?
Nguyễn Du nhấp rượu, lắng nghe, rồi nói:
Trả lờiXóa- Sách của ông Hoàng Xuân Hãn lại viết khác, ông ấy đoán cuộc tình của ta với cô Hồ “phải vào đời Tây Sơn, khoảng từ năm 1792 – 1795, lúc đó trai chừng 27 – 30, gái chừng 19 – 22 tuổi ” bởi ông ấy cho rằng thời gian đó ta ở nhà anh ruột là Nguyễn Nễ, cạnh Giám Hồ (Hồ Gươm). Đọc Truyện Kiều của ta, chắc anh cũng biết ta là người trải tình. Cái nòi tình đeo đẳng. Thân phụ ta 8 vợ. Mẹ ta là vợ thứ 3. Nếu hồi ấy có luật 1 vợ, 1 chồng thì làm gì có ta để đời sau lấy làm tự hào! Ta chỉ có 3 vợ thôi, nhưng cũng có 12 con trai và 6 con gái. Hồi trẻ tuổi, ta đã “mê” cô Cầm chơi đàn nguyệt ở Long Thành. 20 năm sau ta được cử đi làm chánh sứ ở Trung Quốc (1813), qua Thăng Long, tình cờ nghe đúng tiếng đàn ấy là nhận ra cô Cầm thì cô đã già và tiều tụy, thật khó coi. Ta cảm thương vô hạn nên làm bài thơ “Long Thành cẩm giả ca” để ghi nhớ mối cảm thương.
- Đời sau, có người đoán cô Cầm ấy chính là Hồ Xuân Hương. Như vậy, hóa ra cô Hồ là kỹ nữ?
- Đoán thế là sai rồi. Cô Cầm hơn cô Hồ trên chục tuổi. Thời ở nhà anh Nguyễn Nễ ta có nỗi buồn riêng nên thường đi chơi cùng bạn bè cũ. Tình cờ, ta gặp Xuân Hương và quí tính tình tự nhiên, thẳng thắn cùng tài thơ lịch lãm của cô ấy. Xuân Hương lúc ấy khoảng 20 tuổi, tâm hồn dễ cảm. Do đàm đạo thơ phú mà ta và cô Hồ đi thuyền hái sen ở Hồ Tây. Nhưng chuyện tình thì không ai dám ngỏ. Mấy năm đi lại với nhau, ta nhận ra cô Hồ được nhiều người yêu mến tài sắc và tình cô thì nhiều ngả vấn vương cho nên ta có ý ngại. Tuy vậy, sau khi rời Thăng Long, đôi lúc ta cũng nhớ tới Xuân Hương, mộng thấy đi hái sen cùng cô ấy và ta đã làm thơ.
Nguyễn Du ngâm 5 bài thơ Mộng Đắc thái liên (Mộng thấy hái sen), tôi nhớ bài 4, thật hay: “Cộng tri liên liên hoa – Thùy giả liên liên cán – Kỳ chung hữu chân ty – Kiên liên bất khả đoạn”, nghĩa là: Hoa sen ai cũng ưa – Cuống sen ai chẳng thích – Trong cuống có mành tơ – Vấn vương không thể đứt”.
- Gần 20 năm sau khi biết Xuân Hương ta được thăng Cần chánh điện học sĩ (tháng 2/1813). Biết tin này, cô Hồ đã làm bài thơ gửi ta. Thì ra, lòng cô vẫn còn vương vấn tình xưa. Ta xúc động lắm.
- Sao khi đi sứ, qua Thăng Long, người không tìm gặp lại cô Hồ? – tôi hỏi.
- Lúc ấy, mỗi người mỗi cảnh. Ta bận việc công. Đi sứ về phải trở lại Kinh đô Huế ngay. Thế là biền biệt mãi. Tuy vậy, khi viết Truyện Kiều, ta vẫn nhớ tới cô ấy mà viết nên câu:
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng
Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng
Nói đến đây thì Nguyễn Du biến mất. Tôi bồi hồi nhớ lại lời Xuân Diệu về chuyện này: “Chuyện quả thật như thế thì hay biết bao! Cái thiên tài của tiếng Việt và cái tinh túy của tâm hồn Việt Nam nở rộ cùng một lúc ra hai tài thơ lớn… Nó làm cho tâm trí ta được ấm áp thêm”.
Nhà thơ – Nhạc sỹ Nguyễn Trọng Tạo
Hay quá, phải không anh Quỳnh?
Trả lờiXóa=d>
Vâng,thật lý thú,lần đầu Quỳnh được biết về mối tình của 2 nhà thơ lớn,khi đọc bài viết của nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo trên Tạp chí Giao Thông.
XóaQuỳnh có ghi đường Link dưới bài thơ,sau nghĩ lại chép luôn cả bài vào khung Comments cho tiện khi cần đọc.