NỒNG THẮM
Em đến nhẹ bên tôi, lời thắm thiết
Hỏi rằng : « Anh đây, có phải là…anh ? »
Tôi gật đầu lơ đãng trả lời nhanh:
Vâng đúng thế…mà sao cô muốn biết ?
Giữa hội quán đầy người ta đông nghẹt,
Chiếc áo dài xanh tha thướt nhẹ nhàng,
Ngồi bên tôi qua giọng nói ngỡ ngàng,
Em kể lể chuyện đời từ năm trước.
Đôi mắt biếc che điệu buồn cô độc,
Ngẩng đầu lên em nói chuyện bâng quơ:
« Đã từ lâu, mà em cũng không ngờ
Gặp anh giữa cảnh đời đầy nhộn nhịp.
Em chỉ muốn …quen anh qua một dịp,
Biết anh là một …thi sĩ, văn nhân. »
Tôi giật mình, mà cảm thấy thương thân,
Nơi sầm uất lại gặp người tri kỷ.
Chốn hoạt cảnh tôi là người mất trí,
Kẻ độc hành say lúy túy canh thâu,
Đường phố đêm giữa vạn ánh đèn màu,
Tôi vẫn chán như đi vào cõi vắng.
Chợt như thấy đang giữa trời chói nắng
Tiếng nói em đã sưởi ấm lòng tôi.
Kinh thành hoa lệ phố xá đông người,
Đầy huyên náo với tiếng cười tiếng nhạc,
Hoa Xuân nở rộ bên đường thơm ngát.
Cám ơn em đã đến thật bất ngờ,
Rồi em đi không tỏ ý mong chờ,
Tôi vẫn nhớ những lời em nồng thắm.
Em vẫn cách xa tôi hàng vạn dặm,
Cõi đời này sao lắm cảnh lâm ly.
Sum họp đâu mà nói chuyện phân kỳ ?
Nên tôi viết bài thơ…ngày hạnh ngộ.
Trịnh Cơ (Paris)
Thơ Họa:
TÂM SỰ THI NHÂN
Thoáng bâng khuâng trong chiều thu lá đổ
Cơn gió nào hay sóng vỗ hồn ai?
Người xa rồi dần khuất bóng mờ phai
Người ở lại u hoài bên gối mộng...
Cố nhân ơi!...sao lòng còn hoài vọng
Bước chân nào lay động giữa chiều mưa
Chút suy tư nhớ biết mấy cho vừa
Người tri kỷ năm xưa giờ gặp lại...
Dòng thời gian...ngỡ đã xa rời mãi
Phút tương phùng...khơi lại thuở ngày xanh
Đẹp làm sao như lá thắm trên cành
Ôi! giây phút...mong manh như sương khói...
Sao cận tỏ lời tâm tư muốn nói
Đến rồi đi sao quá vội người ơi!
Dỗi trông theo ai đã khuất xa rồi
Lòng vẫn mãi bồi hồi xao xuyến lạ
Thời gian ơi! Giờ đã xa xôi quá
Mái tóc xanh giờ đã ngã màu sương
Nỗi niềm riêng thao thức suốt đêm trường
Thêm nặng nỗi vấn vương ngoài vạn dặm...
Người đi rồi, giờ đã xa, xa lắm
Tôi thẩn thờ mơ mộng ngắm trăng sao
Tà áo xanh hòa quyện giữa muôn màu
Và giọng nói ngọt ngào âm vang mãi
Kiếp thi nhân với tâm hồn khắc khoải
Khúc tự tình viết lại gửi người đi
Rồi mai đây chẳng có cuộc tương kỳ
Xin lưu giữ những gì trong kỷ niệm
Tôi đứng đây, bóng chiều loang sắc tím
Đời sông hồ hoài niêm để làm vui
Hoàng hôn buông, bao ký ức ngậm ngùi
Vần thơ cận...chôn vùi theo ngày tháng!
Bạc Liêu/6/9/2020
Hồng Vân
DUYÊN TAO NGỘ”NỒNG ẤM”
Ta gặp nhau bất ngờ sao tha thiết !
Nhận ra người quen cũ đúng là anh ?
Không thể lẫn gật đầu khẽ nói nhanh
Duyên tiền định khiến ta thành quen biết ?
Nơi xứ lạ cố nhân đây có mặt
Xanh màu áo đôi tà gió phất ngang
Ngồi bên nhau tâm sự mới dịu dàng
Đã vang bóng một thời trai trẻ trước
Nay mái tóc muối tiêu dài xuôi ngược
Miệng mĩm cười trông trống vắng vẩn vơ
Gặp lại nhau mình cũng thật bất ngờ
Chốn phồn hoa đông vui người rộn rịp
Ngọn gió nào đưa đẩy ta có dịp
Mà hạnh ngộ cùng mặc khách tao nhân ?
Tôi thương thầm thật hi hữu tương thân
Cảm ơn đời cho ta tình tri kỷ
Thấu hiểu nhiều hoàn cảnh thường lãng trí
Rượu đây rồi say tuý luý đêm thâu
Nghe bước chân đèn phố sáng muôn màu
Càng khuya khoắt êm ru trời thanh vắng
Mà trộm nghĩ giữa trưa hè ánh nắng
Lời thỏ thẻ làm xao xuyến tim tôi
Giữa một nơi hoa lệ ấm tình người
Đầy văn nghệ vang tiếng cười âm nhạc
Với sắc màu muôn hoa thơm ngào ngạt
Tôi hạnh phúc gặp lại em bất ngờ !
Dẫu chia tay không có ý đợi chờ
Mà tưởng nhớ đến tâm tư tình cảm
Sẽ xa nhau đường bay dài muôn dặm
Tôi vẫn biết rồi đây cũng biệt ly
Mới hàn huyên ngắn ngủi sẽ ra đi...
Đành gởi gắm trong thơ ngày tao ngộ !...
Mai Xuân Thanh
Ngày 25/09/2020
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!