Thứ Năm, 5 tháng 12, 2019

CHƯA ĐỦ-Thơ Tạ Vương Kim và Thơ Họa


CHƯA  ĐỦ

Nghĩ lại lòng mình chẳng đủ yêu
Để mà quyến luyến thiết tha nhiều
Xa xôi vạn dặm không buồn nhớ
Tháng lại ngày qua chỉ bấy nhiêu !

Nói chuyện trên trời dưới đất thôi
Bao lần thổ lộ…. cũng lâu rồi
Hôm nay quên hết lời hò hẹn
Gặp gỡ hai người sánh bước chơi

Rút cuộc nhà ai nấy ở vui
Đi đâu rắc rối cả trần đời
Ra vô sớm tối căn phòng hẹp
Gói ghém tâm tình kỷ niệm  ơi !

Đã rõ ràng ta thiếu vắng yêu
Mà sao ngơ ngẩn cảnh trời chiều
Người em bên nớ, phương trời thẳm
Cũng mộng kề nhau trong chắt chiu…

Tạ Vương Kim

Bài Họa:

THIẾU YÊU
(Nhớ lại thời đi “Kính tế mới”)

Nhớ thuở lên rừng sống thiếu yêu
Cô đơn kết chuỗi tháng năm nhiều
Đàn khuya phối tấu theo bầy muỗi
Quanh quẩn vui buồn cũng chỉ nhiêu

Mắm muối luôn nhờ gánh củi thôi
Sắn,khoai,bắp,đậu sẵn trồng rồi
Thân trần mưa nắng tìm hai bữa
Gạo thấy nhà nghèo cũng bỏ chơi

Rượu nốc quên sầu,chẳng bởi vui
Sống mòn mỏi chết tiếc chăng đời ?
Nhìn em,nhìn Mẹ,nhìn mai mốt
Khản giọng đêm dài,bặt tiếng ơi !

Sương khói núi rừng,tụng chữ Yêu
Khỉ ho đón sớm lại đưa chiều
Tình không hạnh ngộ mùa chim én
Khắc khoải sâu lòng gọi chíp chiu !

Lý Đức Quỳnh
   5/12/2019

XA XÔI NỔI NHỚ

Ngồi buồn nghĩ lại nhớ người yêu,
Nhớ quá em ơi! Nhớ thật nhiều.
Nhớ mắt mi cong vòng ngực ưỡn,
Nhớ môi xinh xắn biết bao nhiêu.

Âm thầm quán cóc có mình thôi,
Bóng dáng ai kia thoáng mất rồi.
Còn lại chập chờn bao kỷ niệm,
Tình trôi thấp thỏm tợ trò chơi.

Em đi xa khuất có gì vui?
Ở lại anh thơ thẩn cuộc đời.
Sớm tối vào ra khung cửa hẹp,
Thì ra anh nhớ quá em ơi!

Giờ thì hiểu rõ thế nào yêu,
Khi bóng ai kia hiện sớm chiều.
Muốn xóa cũng không sao dễ xóa,
Cam đành chịu nhận cảnh hiu chiu!

HỒ NGUYỄN
 (05-12-2019)

HỒI TƯỞNG

Bầu trời trong, thích hợp đời yêu
Thong thả hồn thơ có ý nhiều
Rồi lại suy hồi về xóm cũ
Là nơi lưu luyến biết bao nhiêu...

Tuổi xanh kỷ niệm cũng nhiều thôi
Mỗi độ tròn trăng, thuở lâu rồi
Nơi ấy nào quên câu hẹn ước
Để đời thêm bận cuối chân trời

Cuộc mơ rời rã khó làm vui
Đây đó thẩn thơ mộng với đời
Lửng thửng niềm riêng khung cảnh nhỏ
Mà suy tư, một khối buồn ơi!

 Giờ chỉ nhìn trời gọi mến yêu
Ngó xa ẩn hiện bóng ai chiều
Để rồi tan biến theo làn gió
Đành xoá, tâm yên trí đỡ nhiều.

Đặng Xuân Linh

CƠN MƯA TÌNH

Khi còn trai lớn,tuổi vừa yêu
Mơ ước dài lâu,mộng cũng nhiều
Những tối trông chờ ra điểm hẹn
Lúc tình vương vấn nhớ bao nhiêu ?

Có một buổi chiều,nhớ quá thôi !
Hình như ngày ấy...đã lâu rồi
Anh em vui vẻ bên nhau bước
Mây bổng giăng đen kéo cuối trời

Cùng dắt tay nhau,khúc khích vui
Chạy vào quán nhỏ ở ven đồi
Trú mưa chiều ấy....anh hôn má
Chiếc nụ hôn đầu...thích quá ơi !

Giờ đây mãi gọi tiếng : “ Em yêu “ !
Ngơ ngẩn con tim mỗi buổi chiều
Xa cách phương trời,hai lối mộng
Bởi còn dang dở,xót xa nhiều !

Songquang
 20191207

MỖI NGƯỜI MỘT HOÀN CẢNH

Em luôn trách móc, nói không yêu...
Đòi hỏi quá chừng thấy ghét nhiều
Mấy chục mùa thu sao chẳng hiểu ?
Năm cùng tháng tận hỏi bao nhiêu...?

Trời ơi có vợ cũng lôi thôi
Đất hỡi không chồng ở giá rồi !
Vẫn nhớ cố nhân chờ ước hẹn ?
Luôn thương tri kỷ đợi mong chơi

Yêu ai bội tín có gì vui ?
Ghét bạn hay quên mới đổi đời
Hồi tương thanh xuân mơ...bậu hỡi
Thương về kỷ niệm mộng... anh ơi...!

Hẩm hiu gối chiếc rét người yêu...
Quạnh quẽ chăn đơn lạnh buổi chiều
Đất khách một mình ngồi độc ẩm...
Quê nhà lẻ bóng chắt cùng chiu...

Mai Xuân Thanh
Ngày 07/12/2019

MỘNG LẠC TÌNH THƠ

Đọc Xuôi:
Ngày qua tháng lại khổ tình yêu,
Đắm đuối lòng đau trắc trở nhiều !
Say luỵ men nồng duyên lở dở,
Thảm buồn mang tủi hận bao nhiêu !

Thơ tình lạc mộng chịu đành thôi,
Ấp ủ hồn đau lệ nát rồi !
Mơ mộng luỵ tàn xuân thảm hạ,
Gió mưa rời rã lạnh sầu chơi !

Thôi thế cạn tình nợ hết vui,
Sớm khuya buồn khổ hận duyên đời !
Phôi phai rượu nhạt thơ hờ hững,
Nhịp lỗi đàn sai mộng lạc ơi !

Sầu chi rũ phím tơ rời rã,
Vững lái thuyền vui hứng gió chiều !
Cầu nguyện ý thơ lời thắm đạo,
Đức lành duyên Phật chắt cùng chiu !

Đọc Ngược:
Chiu cùng chắt, Phật duyên lành đức,
Đạo thắm lời, thơ ý nguyện cầu.
Chiều gió hứng, vui thuyền lái vững,
Rã rời tơ, phím rũ chi sầu !

Ơi lạc mộng, sai đàn lỗi nhịp,
Hững hờ thơ, nhạt rượu phai phôi.
Đời duyên hận, khổ buồn khuya sớm,
Vui hết nợ tình cạn thế thôi.

Chơi sầu lạnh, rã rời mưa gió,
Hạ thảm xuân tàn luỵ mộng mơ.
Rồi nát lệ, đau hồn ủ ấp,
Thôi đành chịu mộng lạc tình thơ !

Nhiêu bao hận tủi mang buồn thảm,
Dở lở duyên nồng men luỵ say.
Nhiều trở trắc đau lòng đuối đắm,
Yêu tình khổ lại tháng qua ngày !

Liêu Xuyên

CHƯA NGỎ

Lưu luyến bồi hồi, chắc đã yêu ?
Mới xa mà dạ nhớ nhung nhiều
Trách thư ngắn ngủi... thưa dường ấy
Hờn chữ lạnh lùng...chỉ có nhiêu ?

Một lần suýt ngỏ, bỗng dưng...thôi !
Tưởng bạn phương xa đã hiểu rồi
Nào có ngờ đâu im lặng mãi
Hay là tưởng chỉ chuyện đùa chơi ?

Nhà ai nấy ở, có gì vui ?
Một bóng cô đơn giữa cõi đời
Sáng tối vào ra, sầu quạnh quẽ
Lòng ta ai hiểu hỡi người ơi !

Lời thốt không tròn một chữ yêu
Để ân hận mãi suốt bao chiều
Ngậm ngùi ôm chặt tình câm lặng
Ghen với đôi chim vui líu chiu.

  Sông Thu
( 10/12/2019 )

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!