Nghẹn Ngào Nhớ Mẹ Xa Vời
Bao năm mẹ đã rời xa
Nắng còn bám tóc mưa nhòa nhớ
thương
Ầu ơ tiếng mẹ ru buồn
Mãi theo con suốt nẻo đường con đi
Bên tai tiếng mẹ thầm thì
Võng đưa kẽo kẹt tay ghì vòng ôm
Ru con giấc ngủ êm tròn
Mà ru đời mẹ mỏi mòn gió sương
Ngày dài chân mẹ chải bương
Thời con gái đã phai hương tóc dài
Nợ chồng con nặng đôi vai
Nuôi con bầm dập bàn tay khô cằn
Lo từng manh áo miếng ăn
Mẹ trao hết cả ân cần con tim
Chỉ mong chồng ấm con êm
Mặc đời sương gió nổi chìm gian
nan
Con xanh tóc mẹ lá vàng
Một ngày lá rụng khăn tang trắng
trời
Ấy ngày mưa đổ lệ rơi
Bao năm gió vẫn ngậm ngùi thổi qua
Bây giờ bóng mẹ trời xa
Yêu thương giăng võng gió là đà
rung
Mẹ về với cõi hư không
Vẫn như bóng mẹ chập chùng quanh
đây
Nghĩa ân tình mẹ tràn đầy
Trong từng giọt nhớ mưa rây bóng
chiều
Gió qua nấm mộ mẹ yêu
Gùi theo những tiếng con kêu nghẹn
ngào
Tai vương tiếng mẹ thầm thào
Gọi về từ cõi trăng sao xa vời
Trầm Vân
Bài thơ mang nét bình dị như thân thế của những người mẹ Việt Nam xưa. Từng câu chữ thấm đượm nghĩa tình, thương nhớ khiến cho người đọc không khỏi rưng rưng lệ.
Trả lờiXóaRất vui có LL trở lại blog,ghé thăm và lưu cảm nhận.
XóaChúc bạn an lành.
Trong các thứ tình người, tình mẹ con có lẽ là thiêng liêng nhất. Cảm ơn tác giả và thi đệ cho đọc bài thơ cảm động !
Trả lờiXóaCảm ơn bác,chúc bác an lạc!
Xóa