VƯỜN XƯA
Về thăm chốn cũ, ngẩn ngơ buồn
Trong ánh chiều tà lặng lẽ buông
Quạnh vắng nhà hoang,thềm lá ngập
Điêu tàn tường nát, nhện tơ vương
Đâu còn khói bếp nồng lưu luyến
Đã vắng tiếng người rộn mến thương
Xào xạc gió lay bờ cỏ úa
Chim trời lẩn khuất dưới màn
sương.
Phương Hà
Bài Họa:
BẾN VẮNG
Vườn lạnh giờ đây dẫu bớt buồn
Khi hoàng hôn khẽ khép màn buông
Người xưa gót thắm sao hồi hộp
Cảnh cũ hương nồng mãi vấn vương
Gió hỡi chia hoài bao nỗi nhớ
Đò ơi neo mãi một bờ thương
Đông tàn bến vắng còn ai đợi
Mây hé trăng vàng đã ngậm sương.
Phan Tự Trí
CHỐN CŨ
Chốn cũ, làng xưa vắng vẻ buồn
Chiều qua, đứng lặng, lệ thầm
buông
Thu Bồn sóng gợn đôi bờ nhớ
Đá Dựng đồi nghiêng mỗi phiến
vương
Cứ tưởng ngày đi rồi trở lại
Nào hay nơi tới mãi sầu thương
Người ơi năm tháng dài thêm tóc
Tôi đã âm thầm gội gió sương...
Hawthorne 8 -1 –
2019
CAO MỴ NHÂN
VỀ THĂM CỐ XỨ
Ngược thăm chốn cũ dạ rưng buồn
Giọt nắng tàn chiều hấp hối buông
Cỏ dại, vườn hoang trông đã lạ
Đường xưa, dấu cũ tưởng còn vương
Bước chân gởi trí tìm quen thuộc
Nhắm mắt xao lòng gợi nhớ thương
Chợt tiếng chim trời như nhắc nhở
Biết bao kỷ niệm khuất làn sương
CAO BỒI GIÀ
09-01-2019
NHỚ NGÀY QUA
Dĩ vãng xa xôi,nhớ...lại buồn
Kể từ giông tố,cánh màn buông...
Nhiều khi hồi tưởng lòng ray rứt
Lắm lúc mơ về dạ vấn vương
Quyến thuộc xưa kia bao thắm thiết
Xóm làng thuở đó nặng yêu thương
Ngày về dẫu biết làm sao sớm
Mái tóc giờ đây đã điểm sương
Thanh Hoà
NGƯỜI XƯA
Thổn thức hằng đêm nẫu dạ buồn
Sao hoài nghĩ ngợi chẳng đành
buông!
Chia ly buổi ấy tình thêm đượm
Gặp gỡ năm nào ý mải vương
Bối rối nhìn nhanh lời ngại tỏ
Dịu dàng ướm khẽ bậu còn thương?
Xuân nầy khất hẹn mong người hiểu
Ngấn lệ lăn tròn ngỡ giọt sương...
Như Thu
ĐÊM TRĂNG BUỒN
Điệu gió hòa trăng tấu khúc buồn
Soi hồ tóc liễu sợi tình buông
Thềm hoang phủ kín niềm mong mỏi
Lối quạnh ôm thầm nỗi vấn vương
Khách mãi về xưa tìm dấu ái
Quê hoài níu cũ giữ lời thương
Mơ hồ bóng nguyệt trời xa vắng
Cánh vạc chập chờn lạnh nẻo sương…
Lý Đức Quỳnh
VỀ ĐÂY LẶNG NHỚ
Về đây lặng nhớ chút xưa buồn
Lặng lẽ nương chiều nắng xế buông
Sóng gợn Hương Giang lòng mãi nhớ
Mây về Núi Ngự dạ hoài vương
Tình xưa nẽo đến bao tha thiết
Nghĩa cũ nơi về lắm mến thương
Bến vắng cây đa còn mỏi ngóng
Bao hoàng hôn lạnh thấm bờ sương
Hương Thềm Mây
GM.Nguyễn Đình Diệm
– 09.01.2019
LÀNG XƯA ĐÂU NỮA..!
Làng xưa đâu nữa, thật đau buồn
Nay chỉ đồng hoang với nắng buông
Xóm cũ trơ nền, đầy cỏ mọc
Người xưa vắng bóng, lắm sầu vương
Cuộc đời lăn lóc, thêm ngao ngán
Cái thuở trầm luân, mãi nhớ thương
Bóng dáng thân yêu còn lẩn khuất
Ảo mờ thấp thoáng tựa làn sương.
Thanh Trương
TRỞ LẠI CỐ ĐÔ
Trở lại thăm quê bỗng thấm buồn
Con đường vắng vẻ nắng dần buông
Đây thành Đại Nội hồn mơ tưởng
Đó cửa An Hoà dạ vấn vương
Bến đợi sông Hương chiều nhạt úa
Thuyền chèo Đập Đá mắt mờ thương
Xuân thì giữa ngõ đành quay bước
Thổn thức ngày về tóc điểm sương
Minh Thuý
8 tháng 1 _2018
NHÀ XƯA
Một cảnh hai quê ngẫm thấy
buồn
Thôi đành phải chọn rũ tay
buông
Tìm về
xứ sở bao nhung nhớ
Bỏ lại phương trời bấy vấn
vương
Đất nước tình người chung lối
sống
Non sông nghĩa cử rộng lòng
thương
Nhà xưa
vẫn đó chờ
hơi ấm
Hẻm cũ
ngày nào hẳn bớt sương.
Hải Rừng
9/1/2019
KỶ NIỆM BUỒN
“Hoán vận”
Về thăm chốn cũ hắt hiu buồn
Rũ rượi vo chiều quạnh quẽ buông
Sông hối hả trôi đau dải khói
Nước bềnh bồng vỗ tủi làn sương
Mong khi gặp gỡ còn lưu luyến
Ước buổi chia lìa mãi nhớ thương
Tức tưởi tim nhồi tờ kỷ niệm
Mi bầm theo ngấn lệ sầu vương
Như Thị
NHÀ CŨ
Ngồi trước thềm xưa lặng lẽ buồn
Còn đâu trướng rủ với mành buông
Hồ sen đổ nát lau chen chúc
Non bộ điêu tàn,đá vãi vương
Thấm giọt châu rơi sầu biến đổi
Nén buồng tim thắt hận tang thương
Tường xiêu mái dột trăng mờ nhạt
Tráng lệ ngày nao,thoáng khói
sương!
Thanh Hoà
ĐÔNG BUỒN NƠI ĐẤT KHÁCH
Đông đến càng thêm khắc khoải buồn
Màu trời xám xịt lúc chiều buông
Nghe cơn gió rít,lòng se thắt
Thấy cánh hoa tàn,dạ vấn vương
Hiu quạnh hàng cây trơ ngọn lá
Hải hùng chim chóc trốn mù sương
Một mình đối bóng trong đêm vắng
Chạnh thấy cuộc đời thật đáng
thương !
Songquang
1/9/2019
KINH CHIỀU
Thoang thoảng lời kinh chậm rãi buồn
Thiên không tiếng vạc lững lờ
buông
Võng đưa nhà trước tâm trầm lắng
Sầu lắng vườn sau dạ vấn vương
Em gái đơn thân còn luyến nhớ
Anh trai phiêu bạt vẫn yêu thương.
Nhà thờ chuông đổ như đưa tiễn.
Giọt lệ ân tình đẫm móc sương!
Lộc Bắc
Jan2019
CHẠNH NHỚ QUÊ NHÀ
Xứ sở xa xăm chạnh nhớ...
buồn !
Vườn xưa cỏ mọc ánh tà buông
Về thăm xóm cũ nghe hoang vắng
Tới viếng làng xưa thấy vấn
vương
Chài lưới bỏ nghề luôn quyến
luyến
Nông tang thất nghiệp vẫn còn
thương
Thay lòng cám cảnh đời đen
bạc
Đổi dạ buồn tình tóc điểm
sương... !
MAI XUÂN THANH
Ngày 09/01/2019
LẶNG LẼ
Như thế từ lâu dạ vẫn buồn
Lặng nhìn xa tít bóng chiều buông
Sau con suối biếc...vầng mây nhớ
Dưới cội thông già...rặng núi
thương
Xuân gọi ...bao năm hồn mãi tiếc
Én về...mấy độ lệ hoài vương
Em mơ nhịp trống quân hành cũ
Dù biết hiên đời đã đẫm sương!
Thy Lệ Trang
THƯ NHÀ
Đêm dài đông lạnh thả nhiều sương
Lúc lỉu vườn nhà đỗ dải buông
Cà tím dưa leo hoa trái rộ
Chua hồng sà lách tiết trời vương.
Uống ăn quanh quẩn cùng ngon sạch
Trò chuyện dần dà tới nhớ thương
Miếng đất quê nghèo đầy thú vị
Vắng anh lắm lúc mẹ hơi buồn .
Trần Như Tùng
HÀNH TRANG VÀO ĐỜI
Vào đời cuộc sống có vui buồn
Đi hết cho tròn chớ vội buông
Đâu chắc tương lai toàn mộng ảo
Lẽ nào quá khứ chỉ sầu vương
Có gì hiện tại nên gìn giữ
Đừng để tháng ngày cứ nhớ thương
Hãy sống cho mình trong cõi thế
Bể dâu vật đổi tựa làn sương
Song Mai lý Lệ
QUÊ XƯA
Chạnh nhớ quê xưa lặng lẽ buồn,
Mỗi lần chiều xuống nắng vàng
buông.
Bầu trời lảng đảng mây trôi nổi,
Dưới bến lửng lờ nước vấn vương.
Đồng ruộng cá lên đìa lủm chủm,
Ao Vườn chim rộn tiếng kêu thương.
Tìm đâu cảnh cũ ngày xưa đó,
Lặng ngắm ven trời chỉ khói sương
!
Đỗ Chiêu Đức
VƯỜN XƯA
Vườn xưa trở lại sắt se buồn
Nắng nhạt chiều về chậm rãi buông.
Cổng rỉ lối mòn lau lách chiếm
Thềm rêu mái đổ cỏ gai vương.
Xiêu xiêu kèo cột trông hiu hắt
Lở lói vôi tường thấy thảm thương.
Mỗi bước mỗi nơi vàng kỷ niệm
Lạnh lùng nền cũ mịt mờ sương .
Mailoc
01-09-19
NGÙI THƯƠNG QUÊ CŨ
Quê cũ về thăm lặng lẽ buồn
Xạc xào lá rụng nắng chiều buông
Cửa nhà xiêu vẹo làn mưa thấm
Đồng ruộng khô cằn sóng bụi vương
Vườn tược chẳng còn xanh gió hát
Bạn bè đâu cả nghẹn lòng thương
Bến lau xơ xác cành hoa tím
Quạnh quẽ màn đêm lạnh khói sương
Trầm Vân
NHỚ HỒN QUÊ CŨ
Chốn cũ về thăm chạnh cảm buồn
Ban chiều sợi nắng lững lờ buông
Triều lên ngược hướng trôi dò dẫm
Gió thổi men bờ cuộn vãi vương
Quạnh quẽ vầng trăng mờ ánh toả
Bơ phờ giọng quốc lả hồn thương
Đèn đêm bóng nhạt hoài nhân ảnh
Ruộng giữa im lìm phủ váng sương
Mai Thắng -
190110
TÌNH XƯA
Thuận độc:
Về lại nơi xưa vắng bạn
buồn...
Cửa nhà xiêu đổ sập tay buông
Quê vườn cỏ mọc thềm hoang
phế
vách gỗ bìm leo mái vấn vương
Chê trách khổ thân nàng mãi
nhớ
Muộn phiền than chú bác hoài
thương
Nề chi mục nát sân đầy rác
Thê thảm tóc đầu trắng khói
sương
Nghịch độc:
Sương khói trắng đầu tóc thảm
thê
Rác đầy sân nát mục chi nề
Thương hoài bác chú than phiền
muộn
Nhớ mãi nàng thân khổ trách
chê
Vương vấn mái leo bìm gổ vách
Phế hoang thềm mọc cỏ vườn
quê
Buông tay sập đổ xiêu nhà cửa
Buồn bạn vắng xưa nơi lại
về...
MAI XUÂN THANH
Ngày 10/01/2019
THÂN LẠC BẾN
Đọc Xuôi:
Về Đông tuyết lạnh bước chân buồn,
Nhớ tưởng vườn xưa đất rũ buông.
Quê khổ khóc than đời lệ thảm,
Phận sầu đau tủi phím tơ vương.
Chê hờn mộng cảm trầm mơ tiếc,
Trách hận tình sâu ngập nhớ
thương.
Nề gió trăng tàn thân lạc bến…
Thê phu nghĩa tận khuất trời sương
!
Đọc Ngược:
Sương trời khuất tận nghĩa phu
thê,
Bến lạc thân tàn trăng gió nề.
Thương nhớ ngập sâu tình hận
trách,
Tiếc mơ trầm cảm mộng hờn chê.
Vương tơ phím tủi đau sầu phận,
Thảm lệ đời than khóc khổ quê.
Buông rũ đất xưa vườn tưởng nhớ…
Buồn chân bước lạnh tuyết Đông về
!
Liêu Xuyên
QUÊ NGOẠI
Nhớ ngoại về thăm - ngớ ngẩn buồn!
Hàng dương lơ lửng nắng chiều
buông
Nhà xưa trống rỗng hồn xao xuyến
Lối cũ im lìm dạ vấn vương
Vắng bóng người thân thời quyến
luyến
Đâu còn tiếng nói thuở yêu thương
Bao thu gầy héo - cành trơ lá
Nghĩ lại đời người - tựa gió
sương?
Trương Văn Luỹ
TÂM SỰ HẮNG NGA
“Thuận nghịch độc"
Thuận:
Nàng Nguyệt đêm nay tỏ chuyện buồn
Sợi vàng mây tẻ cánh tơ buông
Sang nhà viếng bạn tình nhung nhớ
Ghé Cuội hòa thơ cảnh vấn vương
Hàng trổ tứ vần vui đất Mẹ
Nghĩa hòa non nước trải niềm
thương
Hoàng mai rộ nở chào non nước
Hằng đợi đóa hồng tỏa thắm sương.
Nghịch:
Sương thắm tỏa hồng đóa đợi Hằng
Nước non chào nở thắm mai hoàng
Thương niềm trải nước non hòa
nghĩa
Mẹ đất vui vần tứ trổ hàng
Vương vấn cảnh thơ hòa Cuội ghé
Nhớ nhung tình bạn viếng nhà sang
Buông tơ cánh tẻ mây vàng sợi
Buồn chuyện tỏ nay đêm Nguyệt nàng
Đức Hạnh
12 01 2019
KHUYÊN NHAU HÒ HẸN
Một thoáng hương xưa....
chạnh nỗi buồn
Người chưa gặp gỡ ..phải đành buông
Lòng đang héo hắt, hồn phân tán
Trí đã u sầu, dạ vấn vương
Hỡi bạn lòng ơi, ta vẫn nhớ
Này người tri kỷ, tớ còn thương
Nghìn trùng xa cách sao hò hẹn
Dạo bước bên bờ ...hứng gió sương?
Phó Quân Bình
VỀ ĐÂY LẶNG NHỚ
Trả lờiXóaVề đây lắng nhớ buổi xuân buồn
Lặng lẽ nương chiều nắng xế buông
Sóng gợn Hương Giang lòng mãi nhớ
Mây về Núi Ngự dạ hoài vương
Tình xưa nẻo đến bao tha thiết
Nghĩa cũ nơi về lắm mến thương
Bến vắng cây đa còn mỏi ngóng
Bao hoàng hôn lạnh thấm bờ sương
Hương Thềm Mây
GM.Nguyễn Đình Diệm – 09.01.2019
Cảm ơn anh Hương Thềm Mây!
XóaEm đã đưa bài họa lên trang.
Kính anh an lạc!