Thứ Năm, 19 tháng 12, 2024

CHIỀU LÁ VÀNG -Lý Đức Quỳnh và Thơ Họa



CHIỀU LÁ VÀNG

 

Ngày mai về, em có về không

Đêm ở trọ lẻ loi, cô độc lắm

Buồn rưng rức không khóc được chia ai

Còn cánh én cuối trời sao mắc cửi


Chiều lá vàng cành liễu chiết tha phương

Khi rụng xuống biết về đâu nguồn cội

Niềm nhớ mong xuyên thời gian vời vợi

Cỏ bồng bông bảng lảng gió heo may

 

Thương côi nỗi bòng bong xa lạ rối

Vấn vương hoài tiến thối lưỡng nan hành

Ngày mai về, người đi, lòng ở lại

Bốn phương đời vô xứ tống cô tình

 

Trong gió trở từng vàng lá rưng rưng

Ngày mai hỡi, tái tê ngàn nín lặng

Mơ hồ rơi thẳm sâu đời trống vắng

Mong lòng về từ giã lối hoang vu…

 Lý Đức Quỳnh 

Sài Gòn, thu 1986

*Bài nầy Quỳnh viết lúc từ giã Sài Gòn, từ giã tuổi trẻ và giấc viễn mơ. Cảm xúc không thể vui.

 

Thơ Họa:

 

MAI TÔI ĐI RỒI...

 

Mai tôi đi rồi...em có buồn không ?

Nơi tôi đến chắc là sầu thảm lắm

Một mảnh rừng hoang âm u trống vắng

Chiến trường xưa, bom đạn chửa rà xong.

 

Mai tôi đi rồi...biền biệt một phương

Đời vất vưởng như chim rừng xa cội

Mang nỗi niềm biết khi nào nguôi vợi

Tìm được chăng nơi đó một cơ may ?

 

Mai tôi đi rồi...lòng se chỉ rối

Hoang mang như lính mới bước quân hành

Tương lai mịt mờ chưa thấy màu xanh

Chỉ tâm trạng hoang mang đầy khắc khoải.

 

Mai tôi đi rồi...em chớ lệ rưng

Phút từ giã xin hãy cùng im lặng

Lệ để dành khi về căn nhà vắng

Khóc một mình trong tiếng gió vi vu.

  Sông Thu

( 19/12/2024 )

 

TÔI VÀ NÓ.

 

Rời quân trường mi có nhớ ta không?

Nơi đầu tuyến,ta nhớ ngươi nhiều lắm

Nhìn trời sao thầm mơ và hy vọng

Sẽ có ngày gặp lại thỏa nhớ mong.

 

Đời lính chiến nên nhà ở bốn phương

Kiếp phong trần biết khi nào về cội

Ngày trở lại, ôi!sao xa dịu vợi

Đường ta đi chi chít cỏ bông may.

 

Đêm không ngủ, bởi lòng nhiều bối rối

Chuẩn bị quân trang,khuya sẽ bộ hành

Bước chân đi còn ngoáy đầu nhìn lại

Thôi chào mi, nơi đầy ắp nghĩa tình.

 

Được tin báo,làm sao ngăn lệ rưng

Lòng đất lạnh, đón nó trong tĩnh lặng!

Chỉ một mình trên ngọn đồi hoang vắng

Gió cũng buồn thôi thổi khúc vi vu!

      LAN.

(19/12/2024).

 

ĐẾM BƯỚC

                   mn

Lá đổ vàng trời thương nhớ không

Khi thu biếc sương bay thăm thẳm lắm

Người yêu hỡi mặt trời soi bóng ai

Để che phủ sợi tơ sầu may rủi

                   mn

Phải lá buồn theo gió gọi viễn phương

Anh cúi xuống nhặtcành khô dưới cội

Có nỗi gì trong anh nghe diệu vợi

Mong đợi hoài câu chuyện rủi may

                   mn

Đã mấy lần tay đan buồn tóc rối

Biết ngày mai sông núi bước song hành

Xin cứ đợi bởi ta còn lưu lại

Hơn một lần yên vó giục vô tình

                   mn

Đi hay ở lòng bỗng thấy dửng dưng

Người qua sông ngó đường chiều yên lặng

Ta đang muốn  nói lên tình nổi sóng

Lẽ nào thôi nghe gió thổi vi vu …

                   mn

   Rancho  Palos Verdes   18 -  12 – 2024

CAO MỴ NHÂN

 

GỢI

 

Mỗi buổi chiều nay em biết không

Đến nơi xưa nhớ em nhiều lắm

Bước vào đông bắc phong về đậm

Giá lạnh trùm bao nỗi nhớ thương.

 

Đôi tay lạnh gió ở muôn phương

Đồi núi cao mù sương chắn lối

Trên ghế công viên người vẫn đợi

Làn băng hàn tuyết phủ trên vai.

 

Lê bước chậm đường chẳng có ai

Chỉ riêng anh bóng đơn trời hành

Đôi chân đi mắt không nhìn lại

Chỗ chúng mình hò hẹn thuở xưa.

 

Thông vi vu tuyết vẫn đong đưa

Trong khoảng trống lòng chưa tĩnh lặng

Từng bước trên đường người phố vắng

Nói năng gì đủ nghĩa yêu đương.

2024-12-20

  Võ Ngô

 

NHỚ LẠI NGÀY XƯA

 

Nhớ lại ngày xưa, em có biết không?

Bước chân nhỏ ngập ngừng trăn trở lắm

Giông tố nổi, nhìn đất trời tẻ lạnh

Quê hương mình ảm đạm bạc màu tươi.

 

Nhớ lại ngày xưa, em ở hậu phương

Chiến tuyến anh đi như chim về cội

Mảnh trăng treo đầu non buồn diệu vợi

Áo trận bạc màu vạn dặm rủi may.

 

Nhớ lại ngày xưa, lửa binh bối rối

Dặm trường chinh xuôi ngược quân hành

Kẻ mất còn, người ra đi bỏ lại...

Vết thương đau chan chứa nặng bao tình !

 

Nhớ lại ngày xưa, hoen lệ rức rưng

Rượu đắng lưng bầu, núi đồi thầm lặng

Nghe tâm tư trĩu nặng kiếp sông hồ

An ủi đời...ngoài sương gió vi vu...

Dec/20/2024

Phùng Trần

 

SƯƠNG NHỎ LỆ RUNG CÀNH

 

Quê hương mất rồi, có biết không?

Tìm hoài chẳng thấy, lòng đau lắm!

Nỗi u hoài gửi gấm cùng ai?

Nhớ vườn dâu em ngồi canh cửi.

 

Kiếp lưu vong lầm lũi tha phương

Sao lại chẳng nhớ thương nguồn cội?

Gió nồm đâu chẳng thổi cho vợi?

Lại quay về mà gọi gió may!

 

Cho hồn thu dứt day ruột rối,

Vẫn cô đơn mệt mỏi độc hành.

Người tri kỷ nỡ đành ở lại,

Kẻ ra đi hằng ngoái trông tình.

 

Sương nhỏ lệ rung cành rưng rưng

Tạo vật bảo nhau cùng nín lặng

Cảm thông lòng tuyệt vọng trống vắng

Mơ màng trong gió thoảng vi vu.

Đỗ Quang Vinh

  22-12-2024

 

2 nhận xét :

  1. Ngày mai hỏi có còn không
    Lá vàng đợi? Bỗng rỗng không lối về...

    https://s.widget-club.com/images/YyiR86zpwIMIfrCZoSs4ulVD9RF3/d62d3e6a3b5c15f0f727b023f1594199/10efb4947b1a18f7c25a64460ddeaa1e.jpg

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngày mai biết vùi thân nơi xó núi
      Tương lai mờ, quặn thắt lối quay về...
      Cảm ơn ĐV.

      Xóa

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!