CHỨA CHAN HÓA NÚI
Chứa chan ngàn trùng cách phân vân
Em nằm hóa núi, thuở buồn xuân*
Anh về lay chiều ân ái dậy
Trong khói sương vây phủ lạnh lùng
Anh về nhặt lại sầu em rụng
Từng lá xanh gầy nhuộm vàng thu
Trầm tích muôn xưa tình kết thạch
Dưới vực hồng hoang gió ngàn ru
Nghèn nghẹn thẳm sâu, đời chuyển mạch
Không mầm ngà ngọc, bẽ bàng đi
Suối nước đầu nguồn mùa đã cạn
Liêu xiêu bỏng khát lửa xuân thì
Thời gian từ tạ dòng vĩnh cửu
Chia cắt tình nhau, xé hồn nhau
Cho đời giới hạn trong giới hạn
Cho em có tuổi, anh có sầu!
Lý Đức Quỳnh
ĐNai, 1985
*Đứng trên cầu Phước Hưng nhìn lên núi Chứa Chan trông giống người con gái đang nằm ngủ.Thuở ấy, nhiều lúc xe đạp cũng không có để đi, lội bộ mệt thường đứng nghỉ trên cầu và ngắm núi. Những đêm trăng nhìn rất đẹp.
Khi còn trẻ, lúc đời chẳng đâu vào đâu, nhìn cảnh vật qua sắc màu của tâm trạng u uẩn. Nay nhớ lại thời trai trẻ mỏi mòn trong cảnh sống thừa mà xa xót, ngậm ngùi.
Thơ Họa:
DẤU ẤN TÌNH SẦU
Núi biếc sông xanh phủ bóng vân
Mắt tươi môi mọng tựa hoa xuân
Hồn khờ đăm đắm theo hương tóc
Dẫu dáng gầy kia rất lạnh lùng
Ôi trái tương tư chừ chín rụng
Dẫu tình yêu đó chữa vào thu
Bao đêm nến lụn trong nhung nhớ
Và những âu sầu lặng lẽ ru…
Trong chuyến đò tình anh khách nhỡ
Ngồi chờ người chẳng hẹn khi đi
Làm sao bày tỏ tình vừa chớm
Với một người tuổi mới dậy thì?
Cuộc đời đâu chắc luôn trường cửu?
Sao vẫn tin mình chữa mất nhau
Ước nguyện một ngày ta gặp lại
Dù thời gian dấu ấn tình sầu
Kiều Mộng Hà
July.28.2024
CHỨA CHAN, CHAN CHỨA TÌNH EM
Chan chứa tình em tựa áng vân
Em hoài nằm đó , đợi mùa Xuân ?
Còn anh ôm mộng tình ân ái !
Mây gió vờn quanh ngó lạ lùng
Anh đến Chứa Chan mùa lá rụng
Đường lên đỉnh núi một ngày Thu
Em nằm nơi đó từ muôn kiếp
Vết tích hoang tàn đợi gió ru !
Độc đạo thâm sâu đường huyết mạch
Không người vắng vẻ dấu chân đi
Thượng nguồn nước suối gần khô cạn
Khao khát tìm em thuở dậy thì!
Đời em từ đó truyền lưu cửu
Miên viễn lòng ta mãi nhớ nhau
Em chẳng tuổi ,tình yêu chằng tuổi
Thời gian không khỏa nỗi cơn sầu !
Songquang
20240728
NÚI CHỨA CHAN
Ngăn cách nghìn trùng bỡi ánh vân
Chứa Chan nỗi nhớ buổi tình xuân
Bỡi qua sương gió đầu râm bạc
Ngọn bấc khua rèm tiết lạ lùng
Giao mùa lá thấm còn lay rụng
Báo hiệu đó em sắp hết thu
Chuẩn bị chăn mền vùng đất trống
Bão bùng vắng vẻ biết ai ru
Biền biệt sầu đan lưu huyết mạch
Hay là hoá đá xoá chân đi
Xanh rì cây cỏ bạn thân mới
Không luyến tình sao tuổi dậy thì
Rồi sau trần thế lưu trường cửu
Đừng tưởng là mình đã mất nhau
Mưa gió xạc xào êm giấc ngủ
Trời thương tái ngộ giải cơn sầu !…
Yên Hà
28/7/2024
NÀNG CHỨA CHAN.
Chứa Chan thanh thoát cảnh phong vân,
Như dáng Em nằm thuở tuổi xuân.
Đang đợi chờ Anh từ vạn kiếp...
Dẫu cho sương gió tuyết bay lùng,
xxx
Đợi khách Hồng trần bao lá rụng...
Rừng cây ve núi vọng ngàn Thu...
Trúc lâm nghiêng ngã trên nền thạch,
Dưới núi cỏ cây tiếng gió ru...
xxx
Suối nước cạn nguồn vì tắt mạch,
Âm thầm thân Thiếp bốn mùa đi...
Rừng Lan khô héo do khô cạn,
Khiến Thiếp Sầu bi tuổi xuân thì...
xxx
Thế gian vật chất không trường cữu,
Thế giới Vô hình yêu mãi nhau...
Thượng Đế Tình Thương trên tất cả...
Độ toàn sanh chúng thoát đau sầu.
Mỹ Nga
Ngày 29/07/2024 ÂL,24/06/Giáp Thìn.
NÚI CHỨA CHAN
“Chan chứa” ngàn dâu, núi đẩu vân
Đường cong hình dáng đẹp vui xuân
Thầm mơ thương trộm vương vai dậy
Sương khói mong manh cảnh lạ lùng
Tình cảm chúng ta rừng lá rụng
Nhìn lên ngọn núi một chiều thu
Yêu ai con gái hoài muôn thuở
Ấn tượng mơ hồ tiếng suối ru
Một lối xuyên sơn mà huyết mạch
Đường xưa vắng vẻ bước chân đi
Thượng nguồn nước chảy nhanh dần cạn
Người đẹp trên non tuổi dậy thì
Đường cong hoang dại em trường cửu
Người ở trong mơ chạnh nhớ nhau
Tình nghĩa lứa đôi vô hạn định
Thời gian trôi mãi biết bao sầu…!
MAI XUÂN THANH
Silicone Valley, 7/28/2024
Sông Thu cũng có nhiều kỷ niệm với núi Chứa Chan qua những lần thăm nuôi chồng cải tạo tại đó và đã có viết bài thơ ngắn sau đây, xin chia sẻ cùng các anh chị và các bạn:
NÚI CHỨA CHAN
Bao nhiêu kỷ niệm còn chan chứa
Mỗi lúc quay về núi Chứa Chan
Chốn ấy ngày xưa nơi cải tạo
Thăm chồng, gặp mặt, lệ hai hàng...
Muốn nói bao nhiêu lại nghẹn lời
Chứa chan suối lệ cứ đầy vơi
Hết giờ, lầm lũi quay lưng bước
Lệ thảm trên đường chan chứa rơi.
Sông Thu
TRỞ LẠI ĐƯỜNG XƯA
Tựa đứng trông vời ngọn Hải Vân
Lăng Cô lặng lẽ buổi sang xuân
Con đường khúc khuỷu tàng cây rũ
Cảnh cũ ngày buông những lạ lùng!
Giải nắng mong manh ngàn lá rụng
Hanh vàng ngỡ lạc giữa màu thu
Chim hoang vỗ cánh về đâu nhỉ...
Có phải xuôi mình ... lượt gío ru?
Bẵng mắt vời xa làn ngọc mạch?
Sông hồ dợm mỏi bước chim di
Phong trần một thuở dường tê tái!
Ngoảnh lại... ô hay!... đã lỡ thì?
Hoàng hôn bãng lãng hồn lưu cửu
Biền biệt mười năm lối gặp nhau
Lai láng tình xưa dài lẻ bóng
Đường khuya bước đếm... bấy nhiêu sầu
Anh Khờ
CHAN CHỨA NIỀM RIÊNG
Nắng nhạt bên trời lãng đãng vân
Kia đàn én lượn hỏi chờ xuân?
Dù cho cách trở niềm riêng vận
Thảm cỏ xinh tươi dáng lạ lùng!
Chẳng thiết lá vàng xơ xác rụng
Say nồng giấc điệp dẫu vào thu
Tình khơi mộng cũ hoài trông ngóng
Núi mãi âm thầm đợi tiếng ru!
Có lẽ duyên hài khôn đúng mạch
Trăng tròn nguyệt tỏ vắng người đi
Chừ đây ráo lệ tâm nào nản
Số phận mong manh đã thế thì…
Tình em lắng đọng nhưng trường cửu
Vĩnh viễn em nằm khó lạc nhau
Chan Chứa đà ghi hình ảnh bậu
Ngùi thương kỷ niệm há quên sầu?
Như Thu
07/29/2024
NGÀY CUỐI Ở XUÂN LỘC .
cmn
Bây giờ tất cả là phù vân
Trận chiến năm xưa cuối tiết xuân
Hai trái bom hơi tung cửa tử
Đồng Nai phi, pháo vẫn truy lùng
cmn
Gia Rai sầu muộn hoả châu rụng
Anh hẹn trở về tiết lập thu
Giọt lệ nghẹn ngào vương tóc rối
Nay còn vọng lại một lời ru
cmn
Châu thành Long Khánh loạn kinh mạch
Núi Chứa Chan buồn ngó khách đi
Em hỡi, dòng sông xô sóng cạn
Bom hơi phá vỡ mộng phai thì
cmn
Thiên đường, địa đạo nào trường cửu
Lửa hận rực trời đốt tiễn nhau
Xiết chặt vòng tay tung lựu đạn
Quan quân chinh chiến vạn niên sầu ...
Utah 29 - 7 – 2024
CAO MỴ NHÂN
CHỨA CHAN SẦU
(Thơ Mượn Vần)
Khi còn rong ruổi bước phong vân
Ánh mắt vừa trao chợt thắm xuân
Mới gặp hình như quen vạn thuở
Hạnh ngộ đầu tiên thật lạ lùng
Canh tàn ngớ ngẫn sầu tư rụng
Khắc lụn chờ mong gió chuyển thu
Mơ màng nắn nót thơ tình mộng
Cầm sắt vàng son điệp khúc ru
Duyên nồng nghĩa thắm bao nhiêu đủ
Trâm gãy bình rơi tiễn kẻ đi
Ước hẹn trăm năm người lịm rũ
Vương vấn thương đau buổi quá thì
Thế nhân tự cổ không trường cửu
Chan chứa ân tình vẫn nợ nhau
Em về lệ đẫm khung hình cũ
Từ quy khản giọng chứa chan sầu !
ThanhSong ntkp
CA.July/29/2024
* - Bài thơ nầy viết đúng tâm trạng một đoạn đời bé Phú. Lần gặp
mặt đầu tiên, chỉ một tia nhìn cả hai như bị tiếng sét ở tuổi mười bảy/ đôi mươi…
- Cuộc sống hôn nhân chan chứa ân tình, Ba các con bé Phú ra đi ở tuổi 59 rưởi (2001)…bé Phú thẫn thờ ôm bàn thờ lúc mới 56 rưởi. Mươi năm sau (2011) mới ổn định tinh thần và cuộc sống nơi xứ lạ quê người.
- Đọc thơ em Quỳnh và quý vị, bé Phú càng xúc động mà nhớ dư âm cố nhân còn chứa chan trong lòng…
Kính mời chia sẻ giọt nước mắt nóng hổi của bé Phú.
Trân trọng
Bé Phú
CÒN CHĂNG ,
Sắc trời mù mờ đẩy xua vân
Nơi này chốn cũ chẳng còn xuân
Người đi ngày đêm mòn mỏi ngóng
Trăn trở năm canh ,nhớ lạ lùng .
Mùa thu vĩnh biệt hoa tàn rụng
Đau đáu lòng này,khóc tình thu
Trăng khuyết hay tròn không nhớ nữa
Đếm giọt sương khuya ngỡ lời ru.
Vàng vọt ,xanh xao theo nhịp mạch
Sông hồ hờ hững lặng lờ đi
Bão bủa giông vồ mưa gió quật
Nên chi lở dở mộng đang thì
Đời người dương thế đâu vĩnh cửu
Ngăn cách đôi bờ khổ cho nhau
Khi nào cõi tạm này khởi sắc
Tình ta sẽ hết u uất sầu !
PHƯỢNG HỒNG
NÚI CHỨA CHAN
Buồn tủi đan kề sắc trắng vân
Giao hòa chuyển bóng dệt đường Xuân
Hồn anh thức dậy tình ngơ ngẩn
Dào dạt con tim đến lạ lùng
Muốn vẫn kề em chiều lộng gió
Nhặt từng chiếc lá nhuộm tàn thu
Vuốt ve đá sỏi hòa kim thạch
Câu hẹn mây trời tiếng ngọt ru
Vực thẳm cheo leo ngầm động mạch
Chim hờn lảo đảo vượt đường đi
Cỏ hoa có lúc còn say ngủ
Lạnh lẽo chờ đông thức dậy thì
Ta đứng nhìn em buồn lặng lẽ
Thì thầm trải mộng kết đời nhau
Bởi duyên hồ điệp mờ sương ảo
Chan Chứa, Chứa Chan cả biển sầu
Minh Thúy Thành Nội
Tháng 7/30/2024
MT sang thăm anh. Đọc thơ XH hay. Tuần mới mọi điều tốt đẹp , dạt dào thi xướng anh nhé
Trả lờiXóaCảm ơn MT.
XóaChúc em luôn được bình an, hạnh phúc.