*Quỳnh dạo qua face một chút,để nghe ngóng tâm tư của mọi người sau khi có công bố nguyên nhân thảm họa môi trường biển ở miền Trung.Được đọc một dòng trạng thái của cô giáo Trần Thị Lam dạy văn ở trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.Chợt giật mình nhìn lại chính mình,với nhiều câu hỏi tự tra vấn lòng mình.Quỳnh xin chép và chia sẻ cùng quý anh chị và các bạn.
Kính chúc sức khỏe và an lành !
CHÚNG TA KHÔNG VÔ CAN !
Trần Thị Lam
Chúng ta không vô can!
Vậy là sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng dù đau đớn, ta cũng phải chấp nhận một sự thật là biển đã bị đầu độc.
Chúng ta tạm bằng lòng vì thủ phạm của tội ác đã được gọi tên.
Những người thiếu trách nhiệm, buông lỏng quản lý... rồi đây phải trả lời trước công luận và chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nhưng còn chúng ta, chúng ta có thật sự vô can?
Chúng ta đã thờ ơ với tình hình chính trị xã hội của đất nước khi nghĩ rằng mọi việc đã có Đảng và chính phủ lo.
Chúng ta nghĩ chỉ cần chăm sóc cho cái tổ của mình là đủ, những biến động ngoài cánh cửa không ảnh hưởng đến gia đình mình.
Chúng ta chỉ cần yên ổn.
Chúng ta dửng dưng trao vận mệnh của mình và con cháu mình vào tay của những kẻ tham lam và năng lực quản lý yếu kém.
Chúng ta sợ hãi đủ thứ, sợ một từ nhạy cảm, sợ cả cái bấm like với một bài viết bày tỏ quan điểm trên các trang facebook, sợ một tiếng nói thầm, sợ thể hiện chính kiến.
Chúng ta sống câm lặng như những cái bóng hoặc phù phiếm, sặc sỡ như loài côn trùng.
Chúng ta vô cảm.
Chúng ta hèn nhát.
Cho đến một ngày chúng ta hoảng sợ nhận ra rằng, mâm cơm nhà mình đã thiếu khuyết đi món ăn từ biển, hạt muối ta ăn không biết có an toàn, món rau không thể không chấm nước mắm... mùa hè ta đến biển chỉ để đứng trên bờ ngắm nhìn những con sóng.
Tai hoạ đã gõ cửa nhà tất cả chúng ta, không trừ một ai.
Chúng ta nơm nớp lo sợ cho tương lai.
Chúng ta sống trong môi trường xã hội nhưng quên mất một điều chúng ta được mẹ thiên nhiên bao bọc và nuôi dưỡng.
Khi mẹ thiên nhiên nổi giận thì không có biệt lệ cho bất kì ai.
Sự hèn nhát, sự sợ hãi, sự dửng dửng, vô cảm đã biến chúng ta thành những kẻ đồng loã với cái ác.
Chúng ta đã phản bội thiên nhiên, phản bội quê hương và cái giá chúng ta phải trả là môi trường sống của chính mình bị đầu độc, là sức khoẻ, sinh mạng, sự tồn vong của nòi giống.
Để xảy ra thảm cảnh môi trường như ngày hôm nay, tôi, bạn, tất cả chúng ta đều không vô can.
ND cũng thấy xấu hổ chính bản thân mình khi đọc bài viết của t/g Trần Thị lam,và không phủ nhận rằng mình KHÔNG VÔ CAN,cảm ơn anh Quỳnh đã chia sẻ bài viết,chúc đêm an giấc anh nhé!
Trả lờiXóaĐúng là một con người biết nói , dám nói . Đáng nể trọng !
Trả lờiXóaCô giáo Lam thật giỏi anh trai nhỉ?
Trả lờiXóaChúc anh trai tuần mới tràn niềm vui (~_~)
http://i842.photobucket.com/albums/zz343/tieuthu_nt/ECBBA4ED94BC11.gif
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaTụệ ghé thăm anh.Chúc anh luôn vui khỏe.
Trả lờiXóahttp://yvonne92110.y.v.pic.centerblog.net/58c3e231.gif
Cảm phục và nể trọng cô giáo Trần Thị Lam. Mình đã đọc bài này bên facebook rồi, sang đây đọc lại vẫn thấy thích tinh thần của cô Lam và tự thấy mình còn tầm thường quá
Trả lờiXóaĐúng là "Tai hoạ đã gõ cửa nhà tất cả chúng ta, không trừ một ai."
Trả lờiXóahttps://1.bp.blogspot.com/-J574U7bX2NA/VSlZBtXDYuI/AAAAAAAAHiM/6S-OrX-q4t0/s400/Sotaydulich_Hoa_loa_ken_HN_08.jpg
Sang thăm Q đọc được bài hay này của cô giáo Trần Thị Lam,chúc cô ấy luôn mạnh mẽ và bình an .
Trả lờiXóaMọi việc hạnh thông Q nhé !
sang đọc bài viết của cô giáo Trần Thị Lam
Trả lờiXóaCảm phuc môt cô giáo giảng viên văn học tuổi đời còn trẻ
mà đã viết một bài thơ nổi tiếng.Đ N M N Q phải không anh
và một bài viết CHÚNG TA KHÔNG VÔ CAN !
Xã hội độc tài hiện nay một người phụ nữ trẻ mà dám cất lên
tiếng nói phản biện việc lầm sai trái của xã hội tiếng nói đòi công lý pháp luật phải được minh bạch...
Chúc cô giáo Trần Thị Lam, luôn mạnh mẽ và bình an .
Cảm phục cô giáo Lam đã dũng cảm có những nhận xét tinh tế.
Trả lờiXóa