CÔ TÂY ĐI TU
Giựt cái mề đay ném xuống sông
Thôi thôi tôi cũng mét xì ông
Âu đành chùa đó âu đành bụt
Cũng chẳng con chi cũng chẳng chồng
Chớ thấy câu kinh mà mặc kệ
Ai ngờ chữ sắc hoá ra không
Tôi đây cũng muốn như cô nhỉ
Cái nợ trần duyên gỡ chửa xong
Trần Tế Xương
(trích trong VĂN ĐÀN BẢO GIÁM trang 49)