CHIỀU BUỒN LÊN
Mây lẳng lơ buông dáng ngút trời,
Gió buồn đuối sức lá chờ rơi.
Chim nhìn quanh quẩn mơ tìm tổ,
Én thả chòm quay vọng dốc đồi.
Chiều xuống bóng ai bên suối ngóng,
Trăng vờn vai mỏi tựa khôn nguôi.
Bâng khuâng nhớ thuở xưa tình thắm,
Tim nhói trông về bến khó vơi.
*
Người còn đó hay đã xa nơi!!!
HỒ NGUYỄN
(09-3-2024)
Thơ Họa:
NỖI NHỚ KHÔN NGUÔI
Thương ai xa thẳm tận phương trời,
Lặng lẽ bên đời giấu lệ rơi.
Gió vẫn miệt mài rung khóm lá,
Nắng còn lấp lánh chiếu lưng đồi.
Đường xưa chung bước tìm đâu thấy,
Dáng cũ bên thềm nhớ khó nguôi.
Biết có bao giờ ta gặp lại,
Nỗi niềm lưu luyến mãi khôn vơi.
*
Nhờ gió đưa tình ta đến nơi.
Sông Thu
(09/03/2024)
BUỒN LẺ BÓNG
Đất còn nổi nóng huống chi trời
Bởi thấy ngàn muôn cách lá rơi
Ai đã giăng mây trên đỉnh núi?
Ai đang gạt lệ cuối chân đồi?
Ai làm cho bé thương da diết
Ai khiến để em sống khó nguôi
Ai chứ, ai kia hờ hững thế,
Bậu buồn lẻ bóng mãi khôn vơi.
Thái Huy
3/10/24
BUỒN
Vạt nắng buông lơi tận cuối trời
Ai về tìm lại mảnh tình rơi,
Bâng khuâng từng bước trên thôn xóm.
Khắc khoải đôi chân dưới cảnh đồi.
Lặng lẽ mây xưa còn bảng lảng,
Dạt dào lối cũ vấn chưa nguôi.
Trên vai vác cả đời lưu lạc,
Chôn chặt cõi lòng nhớ chẳng vơi.
Võ Ngô
(11-3-2024)
XÓM NHỎ
Tà Dương sắp lặn dưới chân trời,
Ửng sắc mây vàng nắng nhẹ rơi...
Chiều xuống mọi người thật hối hả,
Một ngày vất vã trên nương đồi.
Hái trà từng nhóm về làng tối,
Cuộc sống dân nghèo khổ khó nguôi...
Bóng tối bao trùm thôn xóm nhỏ,
Âm thầm lặng lẽ buồn nào vơi...
*
Dân còn nghèo khổ khắp nơi nơi...
Mỹ Nga
12/03/2024. AL03/02/Giáp Thìn
GIĂNG TỐI
Kìa xem mấy ngã cuối chân trời,
Rãi hạt mưa sa lấm tấm rơi.
Bông cúc bông đào hoa huệ trắng,
Chim cò chim hạc điểu bên đồi.
Mịt mờ giăng tối che mây khói,
Xào xạc bay cao lấp được nguôi.
Trông trời trông đất trông mây gió,
Vạn vật tiêu điều chẳng chút vơi.
Trần Đông Thành
(12-3-2024)
CANH CÁNH NIỀM RIÊNG
Ngùi thương lãng tử dưới mây trời,
Nặng gánh u buồn lệ mãi rơi!
Ảm đạm đường xưa vàng lối cỏ,
Bơ vơ phận hẩm tím ven đồi.
Ba mùa kỷ niệm lòng hay nhớ!
Một mảnh ân tình nỗi có nguôi?
Canh cánh niềm riêng hoài nghĩ ngợi!
Bao giờ đổ cạn chén sầu vơi?
Như Thu
(03/11/2024)
BỌT SÓNG
Thương về đất tổ cuối chân Trời,
Buốt dạ buồn hiu nước mắt rơi.
Bải vắng lê chân nhìn bọt sóng,
Cồn hoang chậm bước ngó triền đồi.
Sa cơ viễn xứ buồn dai dẳng,
Thất thế ly hương chán khó nguôi.
Tưởng nhớ Sài Gòn cùng lục tỉnh,
Niềm đau mất nước khó mà vơi!
Tím
Mar/9th/2024
MỘT TRỜI KỶ NIỆM
Bảo Lộc chao ôi nhớ một trời!
Những ngày kỷ niệm thuở nào vơi.
Mơ hồ sương xuống giăng mờ lối,
Nghi ngút khói vương phủ trắng đồi.
Gió nổi lao xao rừng lá đổ,
Cánh tàn lặng lẽ cánh sao rơi.
Trong vòng tay ấm bờ môi khẻ
Nồng cháy hôn đầu khó thể nguôi!
Mailoc
(03-12-24)
CHIỀU ƠI!
Ngẩn mặt trông mây chuyển lượn trời
Ơi chiều lặng lẽ tiếng buồn rơi
Hoa tàn gió thổi bay đầu ngõ
Nắng héo màu chao cuộn cuối đồi
Lối Phượng ngời bông đường ngắm thích
Chùm Hồng thắm nhuỵ mắt nhìn nguôi
Ru đời níu tháng ngày hiu quạnh
Xướng họa thi đàn cảm nhẹ vơi
Minh Thúy Thành Nội
Tháng 3/12/2024
NHỚ NHỮNG MÙA PHƯỢNG CŨ
Rời xa đất Mẹ ngút phương trời,
Nhớ lắm bao mùa cánh Phượng rơi.
Những tháng bãi trường xa lớp học,
Mấy ngày lửa trại ở ven đồi.
Thầy cô chốn ấy lòng khôn tỏ,
Bạn hữu nơi nào dạ khó nguôi.
Nghe tiếng ve rền vương mắt lệ,
Nỗi buồn viễn xứ mãi không vơi.
Songquang
(20240312)
CHIỀU BUỒN LÊN
Niềm đau khỏa lấp chẳng hề vơi
Ước mộng đầu đời há dễ nguôi
Nhớ buổi chờ trăng lên chóp núi
Thương khi bắt bướm lượn lưng đồi
Hẹn thề khó vẹn tình cam dứt
Lỗi nguyện khôn cầm lệ đẫm rơi
Tuổi hạc hoàng hôn hoài cố thổ
Người xưa cách biệt tận chân trời
ThanhSong ntkp
CA. Mar/13/2024
TÌM EM…
Yêu em Đà Lạt một phương trời
Thầm lặng phòng không mắt lệ rơi…
“Bùi Thị Xuân trường“ trên dốc đá
“Bích Câu Kỳ Ngộ” dưới chân đồi
Đường xưa dáng liễu hoài thương cảm
Lối cũ hình dung mãi khó nguôi
Bún ốc, nhà thờ…đâu chẳng gặp…!
Cà phê, Thuỷ Tạ…đó không vơi…!
*
* *
“Xứ lạnh về thăm sẽ tới nơi…” !
MAI XUÂN THANH
Bay Area, March 13, 2024
NHỚ QUÁ
Nhớ quá quê xưa xa tít trời
Hàng tre lối cũ lệ đêm rơi
Mãi mê cuộc sống ngày ngây ngất
Thư thả đêm mơ hiện núi đồi
Khốn khổ tù đày thân tủi nhục
Hoàng Liên xứ Bắc hận sao nguôi
Tuổi xanh nhiệt huyết vì non nước
Bán nước mưu đồ tội khó vơi …
Yên Hà
14/3/2024
NHỚ
Kẻ ở xa xăm tận cuối trời
Ta buồn trông chiếc lá vàng rơi
Cái cò lặng lẽ ven bờ suối
Cánh nhạn cô đơn quá đỉnh đồi
Duyên phận long đong hờn cách trở
Tình sầu tơ tưởng tủi nào nguôi
Bao giờ gặp lại người muôn thuở
Biền biệt lâu rồi nhớ chẳng vơi
Hưng Quốc
Texas 3-14-2024
NHẶT LÁ XANH RƠI
Tôi đợi cụm mây che nắng trời
Đi tìm lục diệp sáng nay rơi
Khi làn gió sớm lùa qua biển
Lúc ánh ban mai chiếu xuống đồi
Rảnh rỗi thầm gom mùa thất bát
Buồn phiền vội nhặt lá ngoai nguôi
Ngày nào cũng sống trong hoài niệm
Mà trống vắng lòng chẳng chịu vơi !
Lý Đức Quỳnh
16/3/2024
NHÓ CỐ NHÂN
Hoàng hôn vàng thẫm phía chân trời
Gió thoảng nhẹ lùa cuốn lá rơi
Ngựa trắng thong dong nhai đống cỏ
Nai vàng đủng đỉnh giỡn sườn đồi
Thuyền câu gác mái chờ khôn thấy
Lữ khách ôm cầm nhớ chẳng nguôi
Khúc nhạc tương tư chàng khẽ hát
Tơ lòng vương vấn lệ đầy vơi
Nàng hỡi!mai về hãy ghé nơi.
LAN.
(18/03/2024).
TẬN CUỐI TRỜI
Chiều xuống chim bay tận cuối trời
Chỉ còn tường cũ lá …chưa rơi
Đôi khi dừng lại bên bờ suối
Lắm lúc thầm mơ cảnh dưới đồi
Hò hẹn nhưng chưa hề gặp gỡ
Vấn vương nên cũng khó ngoai nguôi
Người đi mãi mãi về phương ấy
Một bóng đèn khuya , dạ chẳng vơi …
THIÊN LÝ
CHẲNG VỀ NƠI
Đâu đó màu tê tái phủ trời
Tiết trời đỏng đảnh rót sầu rơi
Thuyền theo con sóng xuôi sông biển
Gió thổi làn mây ngược núi đồi
Thương lắm dáng hình lòng khắc khoải
Yêu sao đôi mắt dạ nào nguôi
Bồi hồi đêm tối buồn vời vợi
Tình đã xa rồi , thật khó vơi !
PHƯỢNG HỒNG
MT sang thăm anh. Đọc thơ XH hay. Tuần mới an vui , hp anh nhé
Trả lờiXóaCảm ơn MT.
XóaChúc em luôn an vui, hạnh phúc.