LẠI RA ĐI
Trở về chỉ đỡ nhớ quê xưa
Vẫn tưởng người thân mãi ngóng chờ
Hò hẹn vụng về quên bén mất
Người tình giận dỗi đã làm lơ
Ba ngày vất vả trên giường bệnh
Đi đứng chưa yên mệt thở phờ
Chẳng thể nấu cho mình chén cháo
Đâu còn nghĩ chuyện tứ và thơ
Lại muốn ra đi chốn miệt mài
Giang hồ phiêu bạt chẳng tương lai
Khi vui dừng lại trên đồi vắng
Đến lúc buồn ngồi nhớ khóm mai
Thôi nhé người…. xin bớt giận hờn
Ta thường sống một kiếp cô đơn
Đi về lủi thủi cùng năm tháng
Để khỏi so bì tính thiệt hơn.
Paris 01/05/2019
TRỊNH CƠ
Bài Họa:
AI LẠNH HƠN ?
Về đây chẳng gặp được người xưa
Bởi có ai đâu mãi đợi chờ ?
Kẻ đã ra đi không hẹn ước
Thì người ở lại phải làm ngơ !
Ai đến tuổi già không lắm bệnh ?
Dáng hình tiều tụy, mặt bơ phờ
Chỉ ta chịu đựng ta như thế
Thôi trở về làm bạn với thơ !
Nhớ thời trai trẻ kiếm gươm mài
Chẳng nghĩ xa vời chuyện vị lai
Sức trẻ băng rừng và lội suối
Nằm bờ, ngủ đất, uống sương mai.
Còn có ai đâu để trách hờn ?
Giường thô, gối chiếc, mảnh chăn
đơn
Vầng trăng lặng lẽ soi qua cửa
Trăng với người, ai lạnh lẽo hơn ?
Phương Hà
(02/05/2019)
TRỞ VỀ
Trở về vì nhớ đến người xưa
Cô gái thơ ngây vẫn đợi chờ
Ham bạn ham bè quên mất hẹn
Em hờn em dỗi giả đò lơ
Dỗ dành dịu ngọt và xin lỗi
Năn nỉ cô em mệt muốn phờ
Mất hết phút giây bên gối mộng
Đâu còn hứng thú để mần thơ
Thuở đi học chỉ biết giùi mài
Mong được nên người lúc vị lai
Một sớm bỏ trường theo tiếng gọi
Làm trai thời chiến chẳng ngày
mai.
Thôi nhé… xin em bớt dỗi hờn.
Anh không muốn sống kiếp chăn đơn
Trở về với bậu chung vui hưởng
Ngày tháng tuổi già sẽ đẹp hơn !
Chánh Minh
May 2, 2019
ĐI ĐÂU ?
“Đi đâu mà cứ đi hoài
Đi lui đi tới cũng ngài đấy thôi !”
Đôi khi lại nhớ tới người xưa
Nhưng ngại người ta có đợi chờ?
Hay đã giận hờn nên bỏ mặc
Quay đi hờ hững phải đành lơ
Tuổi già bóng xế dáng lờ đờ
Nhức mỏi rêm lưng thấy mệt phờ
Sức khoẻ vẫn là điều thiết yếu
Vui gì mơ mộng với nàng thơ
Đứng đi lỏng khỏng khó mà mài
Mỏi gối chồn chân chớ tái lai
Ngơ ngẩn nhìn trời sao chán thế
Trông mong ai nữa một ngày mai
Tự hỏi vì sao lại dỗi hờn ?
Vô tình nên chịu kiếp thân đơn
Thích vào xóm lạ quên đường cũ
Thôi thế đừng nên nói thiệt hơn !
THIÊN HẬU
CÓ TRỞ VỀ KHÔNG
Cũng chỉ là thương nhớ chốn xưa
Ai đâu tháng hẹn với năm chờ
Trông vời chim quốc bay xa mất
Để khách chung tình phải giả lơ
Nắng đã phai nhiều trên lán bệnh
Chiều hoang càng khiến tóc râu phờ
Còn chi hương lửa hâm nồng cháo
Một chút chân tình lạc cõi thơ
Vàng đã hong thân giữa đá mài
Xuân nào hò hẹn bất trùng lai
Thì thôi gió gọi xa bờ vắng
Bỏ lại dòng sông lạnh sớm mai
Chiu chắt đôi câu dấu tủi hờn
Hành trình thêm một thoáng sầu đơn
Và rồi sẽ hết năm cùng tháng
Có trở về không nửa kiếp hơn ...
Hawthorne 7 - 5 – 2019
CAO MỴ NHÂN
LẠC GIỮA QUÊ NHÀ
Đất cũ sao lòng lại nhớ xưa
Thầm trong ngày tháng lặng ươm chờ
Đền thiêng cánh hạc vù bay mất
Mặc lũ buôn thần mãi láo lơ
Nặng gánh dãi dầu thân xác bệnh
Đường xa vời vợi bước bơ phờ
Loay hoay độ nhật còn cơm cháo
Đâu cánh thanh bình tuyệt đỉnh thơ
?
Dưới trăng thoảng vọng tiếng gươm
mài
Suối đá mơ màng cảnh vị lai
Bọt nước nghìn trùng xô biển vắng
Côi hồn chết lịm góc vườn mai
Sầu ngâm điệu lý ngựa ô hờn
Gởi gió chan hòa khúc quạnh đơn
Giữ lại nhân tình trôi loạn tháng
Tương phùng cố quận,phúc nào hơn ?
Lý Đức Quỳnh
ĐN,9/5/2019
Bài họa của anh Quỳnh thật bi tráng!
Trả lờiXóa=))
http://tailieuvanmau.com/wp-content/uploads/2017/08/cam-hoai-1.jpg
Rất vui với cảm nhận của DVD,
XóaChúc bạn an lành!