Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

VUI VỚI NGÀY QUA


KHÚC NHẠC TRẦM
Thân từ sỏi đá giữa đời lăn
Giao hưởng lòng theo khúc nhạc trầm
Nốt lặng tìm quên cung bão nổi
Bình thanh khỏa lấp quãng đau ngầm
Khi đềm êm hạ du dương gió
Lúc bát ngát trời khoáng đãng xuân
Góp nhặt giai âm hòa điệu thức
Tròn vui hiện hữu với dương trần !
Lý Đức Quỳnh

Bài xướng:

PHIẾN ĐÁ LĂN
Thanh thản nằm đây: phiến đá lăn
Ngàn năm trải nghiệm những thăng trầm
Lũ ào ào cuốn qua sườn dốc
Nước nhẹ nhàng mơn dưới suối ngầm
Gay gắt mặt trời nung tháng hạ
Êm đềm mưa bụi phủ ngày xuân
Qua bao thử thách, bao tình huống
Vẫn mãi ung dung giữa cõi trần
Phương Hà


BUỔI CHIỀU BÊN HIÊN
Hiên chiều giọt nắng ánh cời thương
Thoang thoảng bên rào gió tỏa hương
Cánh bướm chao mơ về phía ngõ
Lời ong ướm mộng lượn quanh vườn
Cung đàn quấn quít mành tơ lụa
Ngọn liễu im lìm bóng khói sương
Nỗi nhớ êm đềm tha thiết gọi
Tình yêu bỗng rực sắc vô thường
Lý Đức Quỳnh

Bài xướng:

BUỔI SÁNG TRONG VƯỜN
Một khoảng trời xanh thật dễ thương
Có chùm hoa mướp ngạt ngào hương
Xôn xao nắng lụa cài trên tóc
Ngơ ngác bồ câu lạc cuối vườn
Ấm áp...cà phê chào buổi sáng
Nồng nàn...lá cỏ ngậm hơi sương
Em nghe trong gió lời ru nhẹ
Bất chợt...hồn thơ... đẹp lạ thường !
Thy Lệ Trang

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

NIỀM THU


NIỀM THU
(Thuận nghịch độc)

Thu giọt đẫm niềm quạnh lệ thương
Nhạt phai màu nhớ lá rơi đường
Mù giăng lối mộng hoài xa xót
Bóng đổ mây chiều mãi vấn vương
Đò vắng khách đêm tàn buốt gió
Bến sầu trăng nước lạnh mờ sương
Ru lòng tiếng vọng triều khơi thẳm
Hò trổi nhịp xưa khúc đoạn trường

(Nghịch độc)
Trường đoạn khúc xưa nhịp trổi hò
Thẳm khơi triều vọng tiếng lòng ru
Sương mờ lạnh nước trăng sầu bến
Gió buốt tàn đêm khách vắng đò
Vương vấn mãi chiều mây đổ bóng
Xót xa hoài mộng lối giăng mù
Đường rơi lá nhớ màu phai nhạt
Thương lệ quạnh niềm đẫm giọt thu
Lý Đức Quỳnh


Bài xướng:

THU NHỚ
(Thuận nghịch độc)

Thu tàn phút nhớ gợi niềm thương
Lối kín vàng rơi lá trải đường
Mù mịt xứ xa người đợi ngóng
Hững hờ vai lạnh kẻ sầu vương
Đò buông dáng mỏi xào nghiêng bóng
Sóng dạt thuyền đầy bến lặng sương
Ru khẽ gió về theo mộng tủi
Hò khoan tiếng vọng khúc giang trường

(Nghịch độc)
Trường giang khúc vọng tiếng khoan hò
Tủi mộng theo về gió khẽ ru
Sương lặng bến đầy thuyền dạt sóng
Bóng nghiêng xào mỏi dáng buông đò
Vương sầu kẻ lạnh vai hờ hững
Ngóng đợi người xa xứ mịt mù
Đường trải lá rơi vàng kín lối
Thương niềm gợi nhớ phút tàn thu
H.Nam

Bài họa:

THU NHỚ
( Thuận nghịch độc)

Sang thu cảnh nhớ gợi người thương
Cảm luống sầu rơi lá ngập đường
Vàng mộng dở dang duyên phận xót
Tím lòng day dứt nợ tình vương
Tàn đêm buốt lệ buồn nhân thế
Trở gió giao mùa nhạt nắng sương
San sẻ ai cùng chung phận số
Đàn khuya não khúc dạo canh trường.

(Nghịch độc)
Trường canh dạo khúc não khuya đàn
Số phận chung cùng ai sẻ san
Sương nắng nhạt mùa giao gió trở
Thế nhân buồn lệ buốt đêm tàn
Vương tình nợ dứt day lòng tím
Xót phận duyên dang dở mộng vàng
Đường ngập lá rơi sầu luống cảm
Thường người gợi nhớ cảnh thu sang.
Liêu Đình Tự

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

TÌNH KHÚC


TÌNH KHÚC MỘNG CẦM

Mộng ước chỉ là một giấc mơ
Trăm năm cuộc thế sắc hương mờ
Lầu Ông Hoàng - kết lời giai ngẫu
Hàn Mạc Tử - lưu mật áng thơ
Một kiếp bóng hồng dang dở phận
Nửa đời tuổi ngọc quạnh hiu bờ
Đoạn trường tình khúc sầu ly biệt
Trắc ẩn duyên đầu chuyện tóc tơ.

Ước hẹn Mộng Cầm lỡ bến mơ
Lầu Ông Hoàng mãi khói giăng mờ
Cung thương nhịp lỗi câu vàng đá
Điệu ái dây chùng mộng tóc tơ
Cách trở đường yêu tan tác phận
Đoạn trường ngõ trúc xác xơ bờ
Sinh ly tử biệt người đôi ngã
Tình khúc chỉ còn những áng thơ.
Liêu Đình Tự



Bài họa:

TÌNH KHÚC HÀN MẶC TỬ

Nụ tình  khai nhụy ngát hương mơ
Hư thực hồn say dưới nguyệt mờ
Hoan lạc hòa ca ngà ngọc điệu
Yêu kiều quyện dệt lụa là thơ
Lầu Hoàng đón hẹn đềm êm sóng
Dốc Đá dìu nhau rạo rực bờ
Mặc Tử theo mây về bất tận
Mộng Cầm trăng gió kết duyên tơ

Đoạn trường ai biết đã trong mơ
Đại hải tàn rơi bóng nguyệt mờ
Lặng lẽ cô phương niềm mộ địa
Âu sầu biệt khách nỗi tình tơ
Duyên xưa nợ hết đành côi phận
Bến cũ thuyền xa phải vắng bờ
Đau đớn gửi vào đâu được nhỉ?
Chôn lòng tận đáy lệ thành thơ!
Lý Đức Quỳnh

HÀN MẶC TỬ - MỘNG CẦM

Nghìn thu tình ấy chỉ là mơ
Dạ ngậm ngùi riêng cõi sắc mờ
Kết tiếng – Ông Hoàng xe nguyệt lão
Lưu lời Mặc tử dệt hồn thơ
Niềm thương một thuở chưa tròn phận
Nỗi mến bao thời đã quạnh bờ
Cõi mộng vô thường lòng liễu úa
Còn ghi kỷ niệm khúc duyên tơ

Sầu loang phiếm lỡ khúc hồn mơ
Mặc Tử lòng đau lệ úa mờ
Khổ đọng lời thơ lưu dạ bút
Sầu dâng hạt lệ khắc hồn thơ
Ân tình thắm thiết mong chung bến
Nghĩa mộng nồng nàn ước hợp bờ
Tiếng vọng tình xưa đêm mãi nhớ
Mộng Cầm khắc khoải lạnh duyên tơ
GM.Nguyễn Đình Diệm 

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

MÙA ĐÃ VƠI


MÙA ĐÃ VƠI

Mùa đã vơi trên tay
    những câu thơ nhặt lại
     như con chim gom mãi
             những cọng rơm vàng khô...

Mùa đã vơi trên tay
      mấy trang lòng nhật ký
    khắc nét tình phỉ thúy
     bên hiên đời rêu rong...

Mùa đã vơi trên tay
    con sông dài cũng cạn
vết loét đời khô hạn
     nứt sâu mãi lòng sâu…

Mùa đã vơi trên tay
    chẳng lên màu trù phú
    bóng nhạt nhòa xưa cũ
        dõi mắt phía buồn tênh…

Lý Đức Quỳnh
(Lời cmt ở nhà CKN)

Bài họa:

TÌNH ĐÃ BAY XA

Tình đã khỏi tầm tay
Sau bao ngày vun vén
Như con ong tìm mật
Bỗng chốc lại cời khô

tình đã khỏi tầm tay
Vẫn ôm hoài kỷ niệm
Dẫu chỉ là vô vọng
Cuộc đời tựa bèo rong

tình đã khỏi tầm tay
Vẫn mãi hoài chờ đợi
Cõi lòng luôn mơ mộng
tình cũ đã hằng sâu

tình đã khỏi tầm tay
Nay trở thành có chủ
Thất vọng người yêu cũ
Mộng lòng đã rỗng tênh.

Liêu Đình Tự

*Bỗng dưng nhớ lại những ngày mới giao lưu cùng các blog bạn.Hồi ấy,không những đông vui,các bạn còn nhiệt tình và năng động.Có lẽ những bước chân đã thấm mỏi cho người lớn tuổi.Còn các bạn trẻ tìm một nơi nhịp sống nhanh hơn,Facebook rộng cửa chào đón.Quỳnh quen nhịp sống chậm mãi ở lì với blog,dẫu đã lập ra trang face,lắm lúc vào thăm,quên cả mật khẩu.Quỳnh thi thoảng vào dạo chơi facebook bằng tài khoản của bà xã,trang chỉ kết nối gia đình,giúp thông tin liên lạc chẳng phải mất tiền phí cuộc gọi,lại thấy cả hình,rất chi là tiện ích.
Hôm nay đọc lại bài thơ là lời comment của Quỳnh ở nhà bạn Có Khi Nào,người đã giã từ blog cùng nhiều bạn khác,mãi xa vắng và chẳng biết phương nào.Quỳnh xin giới thiệu cùng quý anh chị như niềm cảm hoài.....
Kính chúc quý anh chị và các bạn luôn an vui,sức khỏe và thảnh thơi !

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

CÕI NGƯỜI


DĨ HÒA
Đạo thế dĩ hòa đắc vị nhân
Thủ thường tích nhẫn tối ư cần
Tĩnh tâm hành xử vô tai họa
Dưỡng tính cầu hiền bất tổn thân
Đấu khẩu tranh phần sinh bại trí
Hạ hầu phân giải mạc thương thần
Họa gieo tự khẩu tiền nhân thuật
Bậc thánh giáo đời chớ nộ sân.
Liêu Đình Tự

Bài họa:

TỪ TÂM
Tâm từ là đạo dĩ hòa nhân
Chia sẻ niềm vui tối chánh cần
Nghiệp khởi sanh thường an lạc ý
Duyên bồi lớn mãi phước lành thân
Gìn xưa đức giữ khơi hiền trí
Dựng thế đời xây rõ thiện thần
Gặt bão đau lòng cơn khổ nạn
Ai còn cổ súy mộng si sân ?
Lý Đức Quỳnh

NHẪN VI TIÊN
Thi vân Khổng thánh bậc hiền nhân
Nhẫn tính vi tiên bá sự cần
Hành xử dĩ hòa an lạc nghiệp
Giã giao dụng đức hiển vinh thân
Tài bồi đạo hạnh tăng thanh thế
Tích tạo tâm chơn mạc bại thần
Thư cổ viện tàng hằng giáo chỉ
Phàm nhơn túc trí chớ hàm sân.
Liêu Đình Tự


ĐỒNG ĐIỆU
Đình Tự- Gia Khanh hiệp Đức Quỳnh
Đồng môn đồng điệu sắc quang minh
Thi đàn xướng họa tươi hồn bút
Đạo thế kết giao thắm nghĩa tình
Kế thuật tiền nhân tri vạn điển
Tài bồi vãn bối luận thiên kinh
Thư nhàn cảm cảnh đề xuân vịnh
Phối ngữ hòa âm tiếp lộ trình.
Liêu Đình Tự

Bài họa:

TIẾP HÀNH TRÌNH
Lòng say tựa chuốc chén tương quỳnh
Xướng họa chan hòa nét diệu minh
Bút điểm tô tươi màu tuyệt sắc
Hồn trao gửi thắm chữ thâm tình
Xuân lai ngâm vịnh thi- hoa- nguyệt
Lão chí tiếu đàm đạo-nghĩa-kinh
Thanh khí đồng ngô hà thị khách
Gia Khanh- Đình Tự tiếp hành trình!
Nguyễn Gia Khanh

TRI ÂN
Cành dao nương tựa kết duyên tình
Nhật nguyệt soi ngời thụ ánh minh
Đất dưỡng cời hương mùa cánh gió
Trời dung tích nhụy nụ hoa quỳnh
Cùng đêm hỷ lạc chung trà đạo
Đón sớm an hòa tiếng mõ kinh
Cứ ngỡ vui đời cô lẻ bóng
Tri ân phước ngộ giữa sân Trình*
Lý Đức Quỳnh

*Cửa Khổng sân Trình(thầy và trò của đức Khổng Tử),là nền Nho học,những đạo lý uyên thâm được chắt lọc tinh hoa làm nên văn hóa Việt.Với 2 bài thơ DĨ HÒA và ĐỒNG ĐIỆU,cho phép Quỳnh được lấy sân Trình để gọi bác Liêu.

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2016

LÀM SÁNG CÁI ĐỨC SÁNG


VỊNH LÀNG CHẾ
Bóng ác non đoài ban xế xế
Bỗng đâu đã tới miền Tam Chế
Mênh mang khóm nước nhuộm màu lam
Chận ngất đỉnh non lồng bóng quế
Chợ họp bên sông gẫm có chiều
Thuyền bày trên đất xem nhiều thể
Cảnh vật bằng đây họa có hai
Vì dân khoan giản bên tô thuế*
LÊ THÁNH TÔNG

Bài họa:

THẾ PHẢI THỜI
Mặt trời lên đỉnh,cao rồi xế
Quy luật tự nhiên như định chế
Nhu yếu suy tàn hóa gạo châu
Chốn thiêng tổn hại tiêu mùi quế
Ngẫm xưa vua sáng hiểu dân tình
Nhìn cũ tôi hiền gìn quốc thể
Sách lược tùy thời thế phải ban
Khoan dung bỏ giảm bao là thuế !
Kính họa
Lý Đức Quỳnh

CẢI LÃO HOÀN ĐỒNG
( Họa xuất vận)
Bệnh tật con người thường tuổi xế..
Đông y điều trị theo qui chế
Bổ âm Thục địa hiệp Đương qui
Trợ hỏa Sơn thù cùng Nhục quế
Dưỡng huyết sinh tân tráng ngoại hình
An thần định trí cường cơ thể
Kéo dài sanh thọ thắm hương đời
Cải lão hoàn đồng trong cõi thế.
Liêu Đình Tự

*Lang thang trên mạng Quỳnh được đọc một bài thơ luật Đường vần trắc của vua Lê Thánh Tông.Rất tâm đắc với nội dung bài thơ,Quỳnh chép lại và làm bài họa.Sau đó mới nhận ra 2 câu kết bị thất niêm.Trước đây Q cũng đã từng gặp bài thơ của cụ Nguyễn Du như vậy,sau lại được đọc một bản khác không bị lỗi này.Như với Cụ Nguyễn,các văn bản của Vua Lê có thể bị tình trạng"tam sao thất bổn".Mong quý anh chị và các bạn hữu có bản khác của bài thơ VỊNH LÀNG CHẾ chép giúp cho Quỳnh.Xin cảm ơn và chúc sức khỏe!

Ý kiến của anh Đỗ Chiêu Đức:

 Quỳnh hỏi tôi về bài thơ Vịnh Làng Chế của ông vua. Theo tôi thì...

     Bài thơ vần Trắc nầy hay, nhưng không thật xuất sắc. Còn về phần " thất Niêm " thì cũng... bình thường thôi. Các bài thơ hay từ xưa đến nay ( ngoại trừ các bài thơ làm để đi thi hay để chứng tỏ học lực của mình ra ) hay mắc phải các vấn đề về " Luật Thơ " lắm. Như bài thơ của Nguyễn Du mà Quỳnh đã nhắc đến ( chắc là bài Độc Tiểu Thanh Ký phải không, vì bài nầy cũng Thất Niêm giống hệt như bài Vịnh Làng Chế vậy !) Ngoài ra, bài thơ nổi tiếng mà người yêu thơ nào cũng biết đến là bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu đời Đường, bài thơ đã làm cho Thi Tiên Lý Bạch đọc thấy trên vách của lầu Hoàng Hạc phải quẳng bút đi mà than rằng :" 眼前有景道不得,崔顥題詩在上頭 Nhỡn tiền hữu cảnh đạo bất đắc, Thôi Hiệu đề thi tại thượng đầu " Có nghĩa : " Trước mắt có cảnh mà không thể thốt nên lời, vì Thôi Hiệu đã đề thơ ở trên đầu của ta rồi !" Nhưng, bài thơ nổi tiếng của Thôi Hiệu " Thất Luật " đến 2 câu ! Ngay câu đầu đã thất luật rồi :

            昔人已乘黃鶴去,   Tích nhân dĩ thừa Hoàng HẠC khứ,

      Chữ thứ 6 HẠC,thanh Trắc là Thất Luật rồi. Tệ hại hơn nữa là câu thứ 3 :
           黃鶴一去不復返,    Hoàng Hạc Nhất Khứ Bất Phục Phản,

      Ngoài chữ HOÀNG là thanh Bằng ra, 6 thanh còn lại đều là thanh TRẮC, đọc lên nghe rất Chói Tai. Nhưng...

      Bài thơ vẫn nổi tiếng và vẫn lưu truyền thiên cổ, mà người yêu thơ " chẳng thấy chói tai chút nào cả " vì cái bóng, cái hào quang của bài thơ qúa rực rỡ nên che lắp tất cả ! Cũng như hai câu :

            不知三百餘年後,   Bất tri tam bách dư niên hậu,
            天下何人泣素如。   Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như.

     Đâu có ai nghĩ rằng : Hai câu thơ bất hũ nầy lại là " 2 câu kết Thất Niêm " của bài Độc Tiểu Thanh Ký nổi tiếng của Nguyễn Du đâu ?! Nên...

     Theo thiển ý của tôi thì, ta Làm Thơ cũng như khi ta Thưởng Thức Thơ, chỉ nên chú trọng đến phần nôi dung, nhất là Ý thơ và Hồn thơ là Chính, chứ đừng quá chú trọng hình thức Niêm Luật. Nói thế, không có nghĩa là ta bất chấp Niêm Luật. Làm thơ Đường Luật thì phải theo luật của thơ Đường chứ, nhất là những bài thơ HỌA, luôn luôn phải tuân thủ và theo cho đúng bài XƯỚNG, bằng theo không nổi thì đừng HỌA là xong.
     Thôi nhé, đây là vấn đề cũ, nói hoài nghe cũng chán ! Tại Quỳnh hỏi, nên sẵn tôi trình bày quan điểm của mình về thơ mà thôi ! Âu đây cũng là dịp để ta làm quen và hiểu biết nhau hơn.

     Thô thiển mấy lời, mong Quỳnh thông cảm cho sự nhiều lời của tôi.

                                                                 Thân mến,
                                                                Đỗ Chiêu Đức

*********************************

XẺO LƯỠI BÒ
Tòa án cắt phăng cái lưỡi bò
Chặt tay bọn Hán  giở trò dơ
Biên cương cận quốc đừng xâm lấn
Hải đảo lân bang chớ  cướp vồ
Phán quyết công minh,  lì chi nữa
Lời tuyên dứt khoát, xéo mau cho
Thấy người thắng kiện, lòng man mác
Chán nỗi bên mình lắm bố …co!
CAO BỒI GIÀ

Bài họa:

ĐỪNG LỪA DỐI NỮA
Gian manh bành trướng,lưỡi như bò
Muốn nuốt chủ quyền,thỏa bụng dơ
Hữu nghị chữ vàng trên mắt bịt
Tình thân bốn tốt dưới tay vồ
Dã tâm đã rõ,tòa,mau kiện
Công lý xin tường,luật,thấu cho
Đừng mị ma cùng dân,trí đỉnh
Say mèm danh lợi mãi nằm co !
Lý Đức Quỳnh

NGÓ LẠI MÌNH
Bọn khựa bày mưu vẽ lưỡi bò
Ăn gian biển đảo giở tuồng dơ
Tình vàng nghĩa bạc chơi trò bịp
Dạ dối lòng gian kiếm mẹo vồ
Thế giới nhìn ra quân cướp cạn
Toàn cầu thấy rỏ , lủ giằng co
Lân bang thắng kiện đòi bằng được
Ngó lại nơi mình xấu hổ cho!!!
GM.Nguyễn Đình Diệm

Thơ bạn:

SINH NHẬT NGHÈO
Sinh nhật này ta nghèo quá tệ
Bóp lòng tiếp bạn buồn hơi xệ
Xin mời thịt chả bia bày bàn
Hãy nhấp nem bì tửu đặt bệ
Xỉn ngủ lầu son chán thấy mồ
Say rông cuối phố vui rơi lệ
Tiệc tùng bà xã tính chi mua
Hãy uống lăn quay say mặt kệ !
Vivi

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2016

ĐƯỜNG TRẦN LẮM NỖI


CÔNG LÝ
Chín đoạn ương gàn phải dẹp đi
Tòa ra phán quyết chống tay lì
Nêu tên kẻ diệt loài nguy chủng
Điểm mặt người tô lớp ảo bì
Tiếm lợi hành vi bài luật pháp
Phì thân ứng xử thỏa vô nghì
Bao miền hợp lực phò công lý
Khiến mộng tham tàn bất khả thi
Bửu Tùng

Bài họa:

VẪN THÓI CUỒNG NGÔNG
Há mõm thò lò…bị cắt đi
Cuồng ngông vẫn thói xổ ù lì
Tà tâm thuở trước ngầm trong máu
Trí trá giờ đây hiển ngoại bì
Giọng lưỡi con buôn,vô trọng pháp
Hành vi kẻ cướp,bất tư nghì 
Hiến chương hiệp quốc rành rành định
Án rõ tuyên rồi,bình đẳng thi
Lý Đức Quỳnh

HÃY VỨT ĐI
Hữu nghị láng giềng hãy vứt đi
Cường quyền trơ tráo mặt lầm lì
Lương tâm dã thú ngầm xương tủy
Bản chất sài lang ngấm cốt bì
Chớ có cắn bừa rồi lố láo
Lại còn giả dại thói ngây nghì
Xem thường luật biển về công ước
Quốc tế tòa tuyên án thực thi.
Liêu Đình Tự

ẢO TƯỞNG
Mộng lưỡi bò nay phải bỏ đi
Chớ nên ương ngạnh thói trơ lì
Gian tà ẩn chứa từ gan ruột
Xảo quyệt đậy che bởi biểu bì
Quẩn trí bày trò, loài dã thú
Cùng đường phô diễn, kẻ vô nghì
Mới hay xâm lược ngông cuồng hão
Bành trướng bá quyền khó thực thi
Thu-Yến Vũ


TANG THƯƠNG
(Thơ cảm tác. Thành kính phân ưu
và nguyện cầu cho các nạn nhân vừa tử nạn bên Pháp.)

Đêm trùm nước Pháp mảnh tang thương
Thịt nát da tan tím góc đường
Quốc Khánh dân mừng rơi máu lệ
Xe hàng quỷ lái rải tai ương
Ong chờ chích độc vờn tay cứu
Khỉ đợi thiêu nhà ngó mái nương
Thượng Đế xin dìm cơn khốn nạn
Thiên đàng rộng mở đón hồn hương  
Bửu Tùng

Bài họa:

BI THƯƠNG
Khủng bố gieo đời quá thảm thương
Dân vui Quốc khánh Pháp ra đường
Thừa cơ ngoại cảnh vùi tang tóc
Lợi dụng tình hình tạo ẩm ương
Nhân loại lúc niềm đau đợi sẻ
Chốn trần khi nỗi khổ chờ nương
Vô tâm lắm kẻ bày oan trái
Thế giới mịt mù tỏa khói hương !
Lý Đức Quỳnh

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016

SAO DỜI VẬT ĐỔI


HÁT BỘ
Tế lễ đình quê rộn rã tuồng,
Đờn kèn trống mõ lúc đêm buông.
Câu nam Lã Bố ngân như khánh,
Điệu khách Điêu Thuyền vang sánh chuông.
Tào Tháo gian hùng môi tái tím,
Quan Công trung nghĩa mặt tươi hồng.
Tùng tùng thẻ thưởng bay như bướm,
Ông lão cầm chầu có sướng không?
Bình Định,09.07.2016
Võ Tấn Hùng

Bài họa:

CẢI LƯƠNG
Đằm sâu tâm khảm cải lương tuồng
Vọng cổ câu mùi khó thể buông
Dệt Lụa Bên Cầu lung bóng nguyệt
Lưu Bình Dương Lễ tỉnh hồi chuông
Hành Vân mộng lãng trời ươm thắm
Lưu Thủy du phương phía rạng hồng
Cõi nhớ Hoài Lang còn phách nhịp
Sao dời vật đổi,giữ gìn không ?
Lý Đức Quỳnh


ĐẾN BAO GIỜ ?
“Tập Kiều”
Đòi phen nét vẽ với vần thơ.                        
Năm đợi quản chi lại tháng chờ                    
Khúc họa nên chương còn chỗ dở
Ngọn đèn đã tỏ vẫn khi mờ                            
Sụt sùi nỗi ước đang dầm nắng
Tầm tã niềm riêng cứ gội mưa                      
Những tưởng gặp nhau nào biết đặng
Mai sau dù có đến bao giờ… ?                     
Phan Tự Trí

Bài họa:

ĐỢI CHỜ
Lá thắm đôi hồi vận kết thơ
Ngày qua tháng lại biết bao chờ
Nước non biền biệt ngoài xa vắng
Trời biển mông mênh giữa mịt mờ
Chén rượu im lìm đêm khuyết nguyệt
Cung đàn thảng thốt buổi dài mưa
Trầm hương đốt nguyện tìm hơi ấm
Cố giữ niềm tin mãi tận giờ !
Lý Đức Quỳnh 

Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

MỘT GIẤC MƠ THÔI


MƠ HUYỀN
Mộng ướm ru hồn sướng biết bao
Giai nhân mỹ tửu…thật dồi dào
Chân thành yến tiệc người ra đón
Tự nguyện phong bì kẻ đến trao
Ngoảnh lại sau lưng hồ hởi thế
Nhìn ra trước mặt phởn phơ nào
Ô hay miễn phí là mơ nhỉ
Chẳng bỏ công trèo vẫn đỉnh cao !
Lý Đức Quỳnh

Bài xướng:

MỘNG HÃO
Đêm rồi vui một giấc chiêm bao
Trẻ lại mươi năm , sướng … ối dào
Chả dại như xưa ban cháo múc
Quyết lì hơn trước bắt tiền trao
Giờ chơi vườn thượng hơn người ấy
Nay ngự lầu son kém đứa nào
Dở mộng giật mình ngơ ngác hỏi
Ai cho ta chức với quyền cao ?
CAO BỒI GIÀ


RỐI NƯỚC
Tiền nhân sáng tạo,giúp vui đời
Rối nước nên trò cuộc diễn chơi
Phía ấy tung tăng điều mấy nộm
Ngoài kia hỷ hả ngắm bao người
Từng vang cố quận từ muôn cũ
Vẫn rộn sau lòng những mới tươi
Bởi ám cuồng điên mù mắt lợi
Dòng xưa lắm nỗi đục trong rồi !
Lý Đức Quỳnh

Bài xướng:

ĐIÊU LOẠN
Tự hỏi trông xem cái sự đời
Chẳng đùa mà ấy cứ trêu chơi
Quân gian múa lưỡi xưng công đức
Kẻ cắp khoa ngôn dạy đạo người
“Thần tượng” trơ trưng khoe mã tốt
“Đại gia” ngổ ngáo cậy tiền tươi
Thương thay lắm trẻ hùa theo lối
Xã hội cuồng điên loạn cả rồi
CAO BỒI GIÀ

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2016

THƠ và ĐỜI


KIẾP VĂN
(Tung hoành trục khoán)
Ba hồi trống giục mồ Cha kiếp
Một nhát gươm đưa bỏ Mẹ đời
                         Cao Bá Quát

BA cõi vào ra giữa đất trời
HỒI đầu qua bến cũng là nơi
TRỐNG rền thư thái nên cao nhã
GIỤC mõ thanh nhàn để thảnh thơi
MỒ mả tinh anh còn gửi đó
CHA ông cốt cách đã trao rồi
KIẾP văn khép lại vì Châu Chấu*
MỘT NHÁT GƯƠM ĐƯA BỎ MẸ ĐỜI
Lê Đăng Mành

*Cuộc nổi dậy Cao Bá Quát (sử cũ gọi là Giặc Châu Chấu) là tên gọi một cuộc nổi dậy do Lê Duy Cự làm minh chủ, Cao Bá Quát  làm quân sư, đã nổ ra tại Mỹ Lương thuộc Hà Tây.

Bài họa:

XÂY ĐỜI HẠNH PHÚC
(Tung hoành trục khoán)
Giữ tạo niềm tin cho hậu thế
Gìn xây hạnh phúc ở nay đời.

GIỮ tâm sáng dưới ánh soi trời
TẠO lối khai nguồn rõ mọi nơi
NIỀM cũ từng qua bao khổ hận
TIN chừ mãi đến những thanh thơi
CHO Từ Bi nhận ngày chưa tới
HẬU Hỷ Xả buông chuyện đã rồi
THẾ thái nhân tình vui được thỏa
GÌN XÂY HẠNH PHÚC Ở NAY ĐỜI
Lý Đức Quỳnh


DÁNG XƯA
( Tung hoành trục khoán - Gcđ )
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà ( HMT )

Ở cánh rừng hoang nhuộm ráng tà
ĐÂY hồn thi lữ vọng trời xa
SƯƠNG lam mảnh khảnh sương chiều lạnh
KHÓI trắng mong manh khói bếp nhòa
MỜ ánh trăng ngàn , đêm khắc khoải
NHÂN hờ hững , nặng bóng người hoa
ẢNH xưa gợi mãi niềm lưu luyến
AI BIẾT TÌNH AI CÓ ĐẬM ĐÀ !
Mùa Thu 28/4/16

Bài họa:
XA VẮNG
(Tung hoành trục khoán)
Giữa chốn khói sương buồn khách lữ
Ai hong tóc liễu,gió là đà…

GIỮA nơi quạnh quẽ,nắng chiều tà
CHỐN ấy muôn trùng,xa quá xa
KHÓI vật vờ bay đêm xuống lặng
SƯƠNG bàng bạc tỏa bóng lên nhòa
BUỒN loang viễn xứ,không thuyền mộng
KHÁCH níu mùa xưa,bặt lối hoa
LỮ thứ tìm đâu người hẹn cũ
AI HONG TÓC LIỄU,GIÓ LÀ ĐÀ…
Lý Đức Quỳnh

CÒN ĐỢI?
(Bài đối XA VẮNG thơ anh Lý Đức Quỳnh)

Nao lòng nhớ về nơi chốn cũ
Người xưa có còn ngóng trăng tà?

NAO nao một bóng giữa chiều tà
LÒNG vẫn hướng lòng miền đất xa
NHỚ mãi vần thơ người gửi tặng
VỀ loài hoa sóng chẳng phai nhòa
NƠI này viễn xứ nuôi tình mộng
CHỐN ấy lặng thầm mở lối hoa
CŨ không lời hẹn đan tay thử?
NGƯỜI XƯA CÓ CÒN NGÓNG TRĂNG TÀ?

Tiếng Sóng Biển 11.07.2016

CỔ TỰ
(Ngẫu hứng cũng dùng vần của bài XA VẮNG)

Chốn ấy thương thay buồn cổ tự
Cô đơn tĩnh lặng giữa hoang tà

CHỐN xưa ai có thấu chăng là
ẤY một bóng hình xa cách xa
THƯƠNG phận hồng nhan trong tĩnh lặng
THAY đời xuống tóc lệ chan hòa
BUỒN trong tủi phận, không mơ mộng
CỔ giữa đời thường, tàn kiếp hoa
TỰ động dâng mình cho nguyện cũ
CÔ ĐƠN TĨNH LẶNG GIỮA HOANG TÀ

Tiếng Sóng Biển 11.07.2016

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016

HỌA CÙNG BÁC LIÊU ĐÌNH TỰ


BÁT THẬP AN CHI
Bát tuần chi tuế vị chi già
Thư thái tình thần tựa sắc hoa
Lạc thế độc thư tri đạo lý
Nhàn cư lãm truyện luận nhân hòa
Viện đường  nghiên bút đề xuân vịnh
Tư thất tửu trà diễn phú ca
Điển tích cổ kim minh lý giải
Bằng giao tiêu khiển rạng danh nhà.
Liêu Đình Tự

Bài họa:

MỪNG TUỔI TÁM MƯƠI
Theo tuổi tám mươi,phải gọi già
Tinh thần nhuận sắc vẫn tươi hoa
Vần thơ bóng bẩy ngời tinh tế
Ý tứ bao dung nhiếp thuận hòa
Chén rượu đồng tâm cùng bạn hát
Chung trà đối bóng với lòng ca
Thịnh suy thấu lẽ đời an mệnh
Văn hiến truyền lưu giữ đạo nhà
Lý Đức Quỳnh 
Kính họa

QUÊ CHA
Cách trở cảm hoài xứ sở cha
Hôm nay có dịp mới thăm nhà
Gió sương khóm trúc nhòa hương mộng
Năm tháng cội đào nhạt sắc hoa
Nhớ khúc đồng dao từng đắm đuối
Yêu làn quan họ mãi ngâm nga
Quê hương hai chữ thân thương quá
Tình vẫn đeo mang chẳng xóa nhòa.
Liêu Đình Tự

Bài họa:

XA QUÊ
Quê nghèo lẻ quạnh nấm mồ cha
Vỡ tổ,tha phương,biệt lối nhà
Mẹ gởi thân mòn nơi viễn xứ
Con tìm tuổi mộng chốn không hoa
Niềm mong nắng ủ phai màu lá
Nỗi nhớ đêm tàn lạnh bóng nga
Dõi mắt muôn trùng đau đớn nghẹn
Sào Nam vọng ngóng lệ vương nhòa !
Lý Đức Quỳnh

CHẲNG MÀNG
Chính luận đa đoan tớ chẳng bàn
Điền viên vô sự chốn bình an
Trường danh ngột ngạt mùi ngôi vị
Chợ lợi nồng nàn sắc áo quan
Bác học uyên thâm còn phải đợi
Nhân hiền túc trí vẫn chưa ban
Riêng ta thơ rượu vui bằng tín
Tiêu sái vài chung cảm thấy nhàn.
Liêu Đình Tự

Bài họa:

CŨNG MUỐN NHÀN
Thế sự vòng vo,rối hẳn bàn
Góp lời trung chính dựng đời an
Thất phu cũng thể là dân nước
Hữu trách riêng nào chỉ cán quan
Chẳng thói công hầu bày nghị gật
Hay trò lợi sĩ đợi danh ban
Phối hòa bản xướng cung trầm bổng
Hạnh phúc thành chung hưởng thái nhàn !
Lý Đức Quỳnh 
24.3.2016

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

CHÚNG TA KHÔNG VÔ CAN !


*Quỳnh dạo qua face một chút,để nghe ngóng tâm tư của mọi người sau khi có công bố nguyên nhân thảm họa môi trường biển ở miền Trung.Được đọc một dòng trạng thái của cô giáo Trần Thị Lam dạy văn ở trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.Chợt giật mình nhìn lại chính mình,với nhiều câu hỏi tự tra vấn lòng mình.Quỳnh xin chép và chia sẻ cùng quý anh chị và các bạn.
Kính chúc sức khỏe và an lành !

CHÚNG TA KHÔNG VÔ CAN !

Trần Thị Lam 
Chúng ta không vô can!
Vậy là sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng dù đau đớn, ta cũng phải chấp nhận một sự thật là biển đã bị đầu độc.
Chúng ta tạm bằng lòng vì thủ phạm của tội ác đã được gọi tên.
Những người thiếu trách nhiệm, buông lỏng quản lý... rồi đây phải trả lời trước công luận và chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nhưng còn chúng ta, chúng ta có thật sự vô can?
Chúng ta đã thờ ơ với tình hình chính trị xã hội của đất nước khi nghĩ rằng mọi việc đã có Đảng và chính phủ lo.
Chúng ta nghĩ chỉ cần chăm sóc cho cái tổ của mình là đủ, những biến động ngoài cánh cửa không ảnh hưởng đến gia đình mình.
Chúng ta chỉ cần yên ổn.
Chúng ta dửng dưng trao vận mệnh của mình và con cháu mình vào tay của những kẻ tham lam và năng lực quản lý yếu kém.
Chúng ta sợ hãi đủ thứ, sợ một từ nhạy cảm, sợ cả cái bấm like với một bài viết bày tỏ quan điểm trên các trang facebook, sợ một tiếng nói thầm, sợ thể hiện chính kiến.
Chúng ta sống câm lặng như những cái bóng hoặc phù phiếm, sặc sỡ như loài côn trùng.
Chúng ta vô cảm.
Chúng ta hèn nhát.
Cho đến một ngày chúng ta hoảng sợ nhận ra rằng, mâm cơm nhà mình đã thiếu khuyết đi món ăn từ biển, hạt muối ta ăn không biết có an toàn, món rau không thể không chấm nước mắm... mùa hè ta đến biển chỉ để đứng trên bờ ngắm nhìn những con sóng.
Tai hoạ đã gõ cửa nhà tất cả chúng ta, không trừ một ai.
Chúng ta nơm nớp lo sợ cho tương lai.
Chúng ta sống trong môi trường xã hội nhưng quên mất một điều chúng ta được mẹ thiên nhiên bao bọc và nuôi dưỡng.
Khi mẹ thiên nhiên nổi giận thì không có biệt lệ cho bất kì ai.
Sự hèn nhát, sự sợ hãi, sự dửng dửng, vô cảm đã biến chúng ta thành những kẻ đồng loã với cái ác.
Chúng ta đã phản bội thiên nhiên, phản bội quê hương và cái giá chúng ta phải trả là môi trường sống của chính mình bị đầu độc, là sức khoẻ, sinh mạng, sự tồn vong của nòi giống.
Để xảy ra thảm cảnh môi trường như ngày hôm nay, tôi, bạn, tất cả chúng ta đều không vô can.


Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

NỖI ĐỜI


NỖI ĐỜI
Giọt lệ buồn thương cứ chảy ròng
Đêm dài thấp thỏm mắt sầu chong
Ngư trường nhiễm độc không về cá
Mảnh lưới phơi khô mãi cuộn lòng
Cơm áo thân nghèo ôm xó rọ
Bến bờ phận khổ ngóng mênh mông
Đường xa chạnh nỗi đời heo hút
Gió cuốn về đâu ngọn cỏ bồng ?!
Lý Đức Quỳnh