HỌC PHẬT
(Thơ mời hoạ )
Đạo vàng chiếu diệu
khắp năm châu
Học Phật con nay hết
khổ sầu
Khởi ác
một đời thêm nghĩ ngợi
Làm lành suốt kiếp
khỏi lo âu
Chuyên tu huệ phước
lên bờ giác
Huỷ báng Bồ Đề
xuống vực sâu
Hiếu nghĩa chi hơn
lòng bác ái
Nương theo chánh pháp
thoả mong cầu
Trần Ngộ
Lâm Đồng
Bài họa:
SOI ÁNH ĐẠO VÀNG
Sở hữu trong mình một hạt châu*
Đời lê hành khất,đẫm thương sầu
Mãi ngờ chốn bụi thân tầm gửi
Nào biết phương trời cánh hải âu
Bát Nhã rõ bày duyên tánh hiển**
Bồ Đề ngời tỏa thức tâm sâu***
Từng giây giác niệm,từng giây sống
Trọn với càn khôn chẳng vọng cầu****
Lý Đức Quỳnh
-Đồng Nai
-Đồng Nai
Bài họa:
ĐẠO TÂM
Ánh quang chiếu diệu khắp muôn châu
Pháp vũ ban ra xóa vạn sầu
Trí tuệ ngài ban vun hạnh phúc
Từ bi Phật dạy vượt lo âu
Sân tham đoạn diệt qua bờ giác
Khát ái đắp bồi đến lũng sâu
Hỷ xã thân tâm thường lạc tịnh
Lòng lành thiện pháp mãi mong cầu.
GM.Nguyễn Đình Diệm
ĐẠO TÂM
Ánh quang chiếu diệu khắp muôn châu
Pháp vũ ban ra xóa vạn sầu
Trí tuệ ngài ban vun hạnh phúc
Từ bi Phật dạy vượt lo âu
Sân tham đoạn diệt qua bờ giác
Khát ái đắp bồi đến lũng sâu
Hỷ xã thân tâm thường lạc tịnh
Lòng lành thiện pháp mãi mong cầu.
GM.Nguyễn Đình Diệm
**Bát Nhã là Phật trí,là trí tuệ thấy biết như thật.Ở
đây,Bát Nhã được dùng trong nghĩa thể tánh của vạn pháp là tánh Không.Mọi sự vật
luôn tồn tại và biểu hiện hai mặt:Tướng và Tánh,theo ngôn ngữ hiện đại là:hiện
tượng và bản thể.Mọi sự vật,mọi hiện tượng hiện hành bởi nhiều yếu tố kết hợp lại
với nhau trong mối quan hệ nhất quán một tổng thể,nhưng chỉ là mối quan hệ có
điều kiện,tạm thời,nên gọi là tính giả hợp.Về mặt hiện tượng luận trong Phật
pháp có Lý Duyên Khởi,giải thích quá trình hình thành,tồn tại,thoái hóa và mất
đi của sự vật.Về mặt bản thể luận,có thuyết Tánh Không,tự thể của vạn vật không
có một thực tại hằng hữu bất biến,đồng nhất giữa hai thời khắc chuyển động.Làm
rõ thêm vấn đề này còn có thuyết Bất Nhị,mọi thực tại luôn đang ở trong dòng vận
động và biến đổi.Ngày nay,trong vật lý học cũng đưa ra khái niệm không gian bốn
chiều,là không gian động với chiều thứ tư là chiều thời gian,để thay cho cái
nhìn tĩnh tại.
***Bồ Đề là tâm giác ngộ,rỗng lặng,trong vắt,ánh sáng ngời tỏa
trên cả chiều rộng lẫn chiều sâu.
****Trong hai câu kết.Giác niệm là chánh niệm tỉnh giác là phép quán khi hành trì Tứ Niệm Xứ:thân,thọ,tâm,pháp.Bằng phép quán này đưa tâm lang thang bất định,gọi là phóng tâm hay thất niệm,trở về trong giây phút hiện tại,để tiếp xúc với mọi sự mọi việc đang diễn ra trong tâm lẫn ngoại cảnh,bằng ghi nhận với ý niệm chân chánh.Đây chính là cái ý thức phản tỉnh đồng hành trong quá trình hoạt động của tâm thức.Tỉnh thức là giây phút sống trọn vẹn,tròn đầy trong tinh thần tương dung tương nhiếp,với cái một là tất cả,tất cả trong một.Một cành hoa chứa cả đất trời,nào mây,nào gió,đất,nước,các khoáng chất,ánh sáng mặt trời…Khi đau khổ khởi lên,tiếp xúc với nó,cũng thấy chứa cả bao cung bậc,có cả niềm vui hạnh phúc đã làm nên nó.Như câu hát của Trịnh,tôi là em mà em cũng là tôi…Mỗi giây phút sống trọn vẹn với cả đất trời,thì còn gỉ để mà vọng cầu?
****Trong hai câu kết.Giác niệm là chánh niệm tỉnh giác là phép quán khi hành trì Tứ Niệm Xứ:thân,thọ,tâm,pháp.Bằng phép quán này đưa tâm lang thang bất định,gọi là phóng tâm hay thất niệm,trở về trong giây phút hiện tại,để tiếp xúc với mọi sự mọi việc đang diễn ra trong tâm lẫn ngoại cảnh,bằng ghi nhận với ý niệm chân chánh.Đây chính là cái ý thức phản tỉnh đồng hành trong quá trình hoạt động của tâm thức.Tỉnh thức là giây phút sống trọn vẹn,tròn đầy trong tinh thần tương dung tương nhiếp,với cái một là tất cả,tất cả trong một.Một cành hoa chứa cả đất trời,nào mây,nào gió,đất,nước,các khoáng chất,ánh sáng mặt trời…Khi đau khổ khởi lên,tiếp xúc với nó,cũng thấy chứa cả bao cung bậc,có cả niềm vui hạnh phúc đã làm nên nó.Như câu hát của Trịnh,tôi là em mà em cũng là tôi…Mỗi giây phút sống trọn vẹn với cả đất trời,thì còn gỉ để mà vọng cầu?