Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2016

THƠ và ĐỜI


KIẾP VĂN
(Tung hoành trục khoán)
Ba hồi trống giục mồ Cha kiếp
Một nhát gươm đưa bỏ Mẹ đời
                         Cao Bá Quát

BA cõi vào ra giữa đất trời
HỒI đầu qua bến cũng là nơi
TRỐNG rền thư thái nên cao nhã
GIỤC mõ thanh nhàn để thảnh thơi
MỒ mả tinh anh còn gửi đó
CHA ông cốt cách đã trao rồi
KIẾP văn khép lại vì Châu Chấu*
MỘT NHÁT GƯƠM ĐƯA BỎ MẸ ĐỜI
Lê Đăng Mành

*Cuộc nổi dậy Cao Bá Quát (sử cũ gọi là Giặc Châu Chấu) là tên gọi một cuộc nổi dậy do Lê Duy Cự làm minh chủ, Cao Bá Quát  làm quân sư, đã nổ ra tại Mỹ Lương thuộc Hà Tây.

Bài họa:

XÂY ĐỜI HẠNH PHÚC
(Tung hoành trục khoán)
Giữ tạo niềm tin cho hậu thế
Gìn xây hạnh phúc ở nay đời.

GIỮ tâm sáng dưới ánh soi trời
TẠO lối khai nguồn rõ mọi nơi
NIỀM cũ từng qua bao khổ hận
TIN chừ mãi đến những thanh thơi
CHO Từ Bi nhận ngày chưa tới
HẬU Hỷ Xả buông chuyện đã rồi
THẾ thái nhân tình vui được thỏa
GÌN XÂY HẠNH PHÚC Ở NAY ĐỜI
Lý Đức Quỳnh


DÁNG XƯA
( Tung hoành trục khoán - Gcđ )
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà ( HMT )

Ở cánh rừng hoang nhuộm ráng tà
ĐÂY hồn thi lữ vọng trời xa
SƯƠNG lam mảnh khảnh sương chiều lạnh
KHÓI trắng mong manh khói bếp nhòa
MỜ ánh trăng ngàn , đêm khắc khoải
NHÂN hờ hững , nặng bóng người hoa
ẢNH xưa gợi mãi niềm lưu luyến
AI BIẾT TÌNH AI CÓ ĐẬM ĐÀ !
Mùa Thu 28/4/16

Bài họa:
XA VẮNG
Chiều lạnh khói sương sầu khách lữ
Trường giang rặng liễu gió là đà

CHIỀU buông quạnh vắng giục huy tà
LẠNH lẽo muôn trùng, xa quá xa
KHÓI vật vờ bay trời sẫm tối
SƯƠNG rây rắc phủ núi phai nhòa
SẦU loang sóng nước, mờ tâm ảnh
KHÁCH lạc phương đời, mịt lối hoa
LỮ thứ vời trông miền cố quận
TRƯỜNG GIANG RẶNG LIỄU GIÓ LÀ ĐÀ
Lý Đức Quỳnh
28/4/2016

CÒN ĐỢI?
(Bài đối XA VẮNG thơ anh Lý Đức Quỳnh)

Nao lòng nhớ về nơi chốn cũ
Người xưa có còn ngóng trăng tà?

NAO nao một bóng giữa chiều tà
LÒNG vẫn hướng lòng miền đất xa
NHỚ mãi vần thơ người gửi tặng
VỀ loài hoa sóng chẳng phai nhòa
NƠI này viễn xứ nuôi tình mộng
CHỐN ấy lặng thầm mở lối hoa
CŨ không lời hẹn đan tay thử?
NGƯỜI XƯA CÓ CÒN NGÓNG TRĂNG TÀ?

Tiếng Sóng Biển 11.07.2016

CỔ TỰ
(Ngẫu hứng cũng dùng vần của bài XA VẮNG)

Chốn ấy thương thay buồn cổ tự
Cô đơn tĩnh lặng giữa hoang tà

CHỐN xưa ai có thấu chăng là
ẤY một bóng hình xa cách xa
THƯƠNG phận hồng nhan trong tĩnh lặng
THAY đời xuống tóc lệ chan hòa
BUỒN trong tủi phận, không mơ mộng
CỔ giữa đời thường, tàn kiếp hoa
TỰ động dâng mình cho nguyện cũ
CÔ ĐƠN TĨNH LẶNG GIỮA HOANG TÀ

Tiếng Sóng Biển 11.07.2016

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016

HỌA CÙNG BÁC LIÊU ĐÌNH TỰ


BÁT THẬP AN CHI
Bát tuần chi tuế vị chi già
Thư thái tình thần tựa sắc hoa
Lạc thế độc thư tri đạo lý
Nhàn cư lãm truyện luận nhân hòa
Viện đường  nghiên bút đề xuân vịnh
Tư thất tửu trà diễn phú ca
Điển tích cổ kim minh lý giải
Bằng giao tiêu khiển rạng danh nhà.
Liêu Đình Tự

Bài họa:

MỪNG TUỔI TÁM MƯƠI
Theo tuổi tám mươi,phải gọi già
Tinh thần nhuận sắc vẫn tươi hoa
Vần thơ bóng bẩy ngời tinh tế
Ý tứ bao dung nhiếp thuận hòa
Chén rượu đồng tâm cùng bạn hát
Chung trà đối bóng với lòng ca
Thịnh suy thấu lẽ đời an mệnh
Văn hiến truyền lưu giữ đạo nhà
Lý Đức Quỳnh 
Kính họa

QUÊ CHA
Cách trở cảm hoài xứ sở cha
Hôm nay có dịp mới thăm nhà
Gió sương khóm trúc nhòa hương mộng
Năm tháng cội đào nhạt sắc hoa
Nhớ khúc đồng dao từng đắm đuối
Yêu làn quan họ mãi ngâm nga
Quê hương hai chữ thân thương quá
Tình vẫn đeo mang chẳng xóa nhòa.
Liêu Đình Tự

Bài họa:

XA QUÊ
Quê nghèo lẻ quạnh nấm mồ cha
Vỡ tổ,tha phương,biệt lối nhà
Mẹ gởi thân mòn nơi viễn xứ
Con tìm tuổi mộng chốn không hoa
Niềm mong nắng ủ phai màu lá
Nỗi nhớ đêm tàn lạnh bóng nga
Dõi mắt muôn trùng đau đớn nghẹn
Sào Nam vọng ngóng lệ vương nhòa !
Lý Đức Quỳnh

CHẲNG MÀNG
Chính luận đa đoan tớ chẳng bàn
Điền viên vô sự chốn bình an
Trường danh ngột ngạt mùi ngôi vị
Chợ lợi nồng nàn sắc áo quan
Bác học uyên thâm còn phải đợi
Nhân hiền túc trí vẫn chưa ban
Riêng ta thơ rượu vui bằng tín
Tiêu sái vài chung cảm thấy nhàn.
Liêu Đình Tự

Bài họa:

CŨNG MUỐN NHÀN
Thế sự vòng vo,rối hẳn bàn
Góp lời trung chính dựng đời an
Thất phu cũng thể là dân nước
Hữu trách riêng nào chỉ cán quan
Chẳng thói công hầu bày nghị gật
Hay trò lợi sĩ đợi danh ban
Phối hòa bản xướng cung trầm bổng
Hạnh phúc thành chung hưởng thái nhàn !
Lý Đức Quỳnh 
24.3.2016

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

CHÚNG TA KHÔNG VÔ CAN !


*Quỳnh dạo qua face một chút,để nghe ngóng tâm tư của mọi người sau khi có công bố nguyên nhân thảm họa môi trường biển ở miền Trung.Được đọc một dòng trạng thái của cô giáo Trần Thị Lam dạy văn ở trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.Chợt giật mình nhìn lại chính mình,với nhiều câu hỏi tự tra vấn lòng mình.Quỳnh xin chép và chia sẻ cùng quý anh chị và các bạn.
Kính chúc sức khỏe và an lành !

CHÚNG TA KHÔNG VÔ CAN !

Trần Thị Lam 
Chúng ta không vô can!
Vậy là sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng dù đau đớn, ta cũng phải chấp nhận một sự thật là biển đã bị đầu độc.
Chúng ta tạm bằng lòng vì thủ phạm của tội ác đã được gọi tên.
Những người thiếu trách nhiệm, buông lỏng quản lý... rồi đây phải trả lời trước công luận và chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nhưng còn chúng ta, chúng ta có thật sự vô can?
Chúng ta đã thờ ơ với tình hình chính trị xã hội của đất nước khi nghĩ rằng mọi việc đã có Đảng và chính phủ lo.
Chúng ta nghĩ chỉ cần chăm sóc cho cái tổ của mình là đủ, những biến động ngoài cánh cửa không ảnh hưởng đến gia đình mình.
Chúng ta chỉ cần yên ổn.
Chúng ta dửng dưng trao vận mệnh của mình và con cháu mình vào tay của những kẻ tham lam và năng lực quản lý yếu kém.
Chúng ta sợ hãi đủ thứ, sợ một từ nhạy cảm, sợ cả cái bấm like với một bài viết bày tỏ quan điểm trên các trang facebook, sợ một tiếng nói thầm, sợ thể hiện chính kiến.
Chúng ta sống câm lặng như những cái bóng hoặc phù phiếm, sặc sỡ như loài côn trùng.
Chúng ta vô cảm.
Chúng ta hèn nhát.
Cho đến một ngày chúng ta hoảng sợ nhận ra rằng, mâm cơm nhà mình đã thiếu khuyết đi món ăn từ biển, hạt muối ta ăn không biết có an toàn, món rau không thể không chấm nước mắm... mùa hè ta đến biển chỉ để đứng trên bờ ngắm nhìn những con sóng.
Tai hoạ đã gõ cửa nhà tất cả chúng ta, không trừ một ai.
Chúng ta nơm nớp lo sợ cho tương lai.
Chúng ta sống trong môi trường xã hội nhưng quên mất một điều chúng ta được mẹ thiên nhiên bao bọc và nuôi dưỡng.
Khi mẹ thiên nhiên nổi giận thì không có biệt lệ cho bất kì ai.
Sự hèn nhát, sự sợ hãi, sự dửng dửng, vô cảm đã biến chúng ta thành những kẻ đồng loã với cái ác.
Chúng ta đã phản bội thiên nhiên, phản bội quê hương và cái giá chúng ta phải trả là môi trường sống của chính mình bị đầu độc, là sức khoẻ, sinh mạng, sự tồn vong của nòi giống.
Để xảy ra thảm cảnh môi trường như ngày hôm nay, tôi, bạn, tất cả chúng ta đều không vô can.


Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

NỖI ĐỜI


NỖI ĐỜI
Giọt lệ buồn thương cứ chảy ròng
Đêm dài thấp thỏm mắt sầu chong
Ngư trường nhiễm độc không về cá
Mảnh lưới phơi khô mãi cuộn lòng
Cơm áo thân nghèo ôm xó rọ
Bến bờ phận khổ ngóng mênh mông
Đường xa chạnh nỗi đời heo hút
Gió cuốn về đâu ngọn cỏ bồng ?!
Lý Đức Quỳnh

Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Họa Thơ Chị Liên Nguyễn

(Ảnh trên mạng)
XUÂN VỀ
Xuân đến cho đời những ước mơ
Mai vàng rạng rỡ với tình thơ
Ngàn hoa sắc thắm trên đường phố
Vạn đóa hồng tươi dưới bến chờ
Liễu rũ cành thon nghiêng dáng đợi
Đào xòe lá mởn tựa bên bờ
Tân niên rộn rã cười vui nói
Ý nguyện duyên lành đẹp mối tơ
LiênNguyễn

Bài họa:

ĐÓN XUÂN
Xuân về ý thắm dậy tình mơ
Nhạc khúc vang lừng trổi điệu thơ
Lượn bướm đòi hương bồng bột hẹn
Vờn ong thèm mật khát khao chờ
Tha phương mở hội thuyền vui bến
Cố xứ tầm nguyên nước rộn bờ
Mãn nụ hoa khai ngời mắt ánh
Đôi lòng sánh bước nắng vàng tơ !
Lý Đức Quỳnh

CHỜ XUÂN
Xuân về gửi gắm chút duyên tơ
Tiếp nối đường thi họa phút chờ
Nghĩa thắm soi niềm cùng nét chữ
Tâm thành gợi ý với câu thơ
Lòng say cõi tục bao yên ả
Dạ ngã trần gian mấy hững hờ
Hé nụ mai vàng đang tỏa ngát
Hương tràn phảng phất ngỡ như mơ
Liên Nguyễn

Bài họa:

XUÂN ĐẾN
Nắng đã tươi màu óng ả tơ
Vườn đơm nụ thắm thỏa mong chờ
Ong trầm bổng xướng khơi hồn nhạc
Bướm tẩy tung vờn dệt ý thơ
Được thuở bình an tình sống thực
Quên ngày khổ lụy bụng vui hờ
Nghìn xưa tiếng vọng vang trời đất
Trẩy hội quê lòng chẳng phải mơ !
Lý Đức Quỳnh

LỐI XƯA
Mây buồn cuối nẻo đã dần tan
Bóng tỏa hương say trở dịu dàng
Nhặt những hoa rơi lòng chẳng thiết
Gom từng lá rụng dạ không than
Lời thương chỉ thắm lần trao gửi
Chữ mộng duyên nồng buổi hẹn sang
Cảnh đó người đây sao quạnh quẽ
Bên bờ kỷ niệm trót riêng mang
LienNguyen

Bài họa:

CẢNH CŨ
Khi hoàng hôn xuống ánh chiều tan
Chạnh nhớ bình minh nắng dịu dàng
Vừa phả hồn ai màu bích ngọc
Và xua trong tối bóng tro than
Giờ đây lá úa tiêu điều rụng
Cứ thế mây mù lướt thướt sang
Lối hẹn lìm im cùng chốn đợi
Nhọc nhằn cảnh cũ dạ sầu mang...
Lý Đức Quỳnh

DUYÊN THƠ
Cung cầm thánh thót trổi êm ngân
Đối ẩm bên nhau giữa cõi trần
Gửi dạ xây tình cùng mặc khách
Trao lòng kết nghĩa với thi nhân
Gieo vần thuận ý đưa vài bận
Thả vận đồng thanh chuyển mấy lần
Ngắm cảnh hoàng hôn chiều lộng gió
Duyên thơ chắp cánh đẹp vô ngần
LienNguyen

Bài họa:

VUI THƠ
Êm đềm thơ nhạc tiếng hòa ngân
Thanh thoát lòng vui bước khách trần
Thi điệu bổng trầm cung ái hữu
Câu vần dìu dặt khúc tình nhân
Tiêu dao họa xướng còn bao nhịp
Thả lạc phách âm tiếp những lần
Kết mối duyên đời nên thiện mỹ
Ngời sao ngày tháng đến trong ngần !
Lý Đức Quỳnh

*Quỳnh có mấy bài họa với chị Nguyễn Ngọc Liên,do không có thời gian,nay chọn 4 bài giới thiệu cùng quý anh chị và các bạn.
Chúc quý anh chị và các bạn nhiều sức khỏe !

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

GÓC ĐỜI-Họa Thơ anh Bụi Thời Gian


GÓC HẠ BUỒN
(Nđt)
Ngõ hạ màn đêm phủ lối đầy
Nghe miền gió trở chạm tình mây
Bờ trăng vẫn đắm làn thu mộng
Biển nước còn mê ngọn liễu gầy
Phượng ủ linh hồn bên cánh võng
Ve vùi thể xác giữa rừng cây
Ngàn sao một nỗi niềm xa vắng
Lặng giữa trời quê buổi tối nầy ./.
LCT

Bài họa:

GÓC TÌNH SẦU
(Ngũ độ thanh)
Chiều nghiêng quạnh vắng đã giăng đầy
Tím phủ hoàng hôn rã rượi mây
Ngõ đợi vương sầu im phố nhỏ
Đường mong ủ nhớ lặng đêm gầy
Ve bùng tiếng khản đau bầm hạ
Phượng vỡ tim cuồng khát bỏng cây
Dẫu biết sông dài ra biển rộng
Tình như mãi níu ở nơi nầy !
Lý Đức Quỳnh

GIỌT SẦU
(Ngũ độ thanh)
Gần nhau hạnh phúc đã không đầy
Thuở ấy xuân đời tựa lãng mây
Tưởng nhớ hình xưa giờ lỗi hẹn
Sầu thương dáng nhỏ bỗng hao gầy
Vườn thưa ngõ vắng tươi bờ cỏ
Nẻo cũ thôn nghèo rợp bóng cây
Ấp ủ ân tình trong huyễn mộng
Ngờ đâu phận đắng lỡ duyên nầy..
LienNguyen


ĐỘC ẨM
(Nđt)
Ngoài hiên nguyệt đổ bóng xiêu làn
Mộng rã khơi dòng cứ chảy lan
Gạn nửa vần thơ tràn giữa giấy
Gom vài mảnh rượu vỡ trên bàn
Cung đàn khúc muộn sầu trăn trở
Tiếng nhạc canh phiền não thở than
Bếp củi tàn tro vùi lệ loãng
Mình ta độc ẩm với trăng ngàn ./.
LCT

Bài họa:

BUỒN VÂY
(Nđt)
Trời xanh,phượng đỏ gió đôi làn
Nắng mãi khơi bùng ngọn lửa lan
Cửa hạ ve sầu xao xuyến ngõ
Trường quê trẻ vắng lặng trơ bàn
Đời buông tiếng thở chừng tim nghẹn
Biển giục âm triều ngỡ sóng than
Ngoảnh lại nhìn trăng vừa vỡ bóng
Buồn vây bất tận lũng đêm ngàn !
Lý Đức Quỳnh

*Đọc,cảm và thẩm thấu.Càng lắng lòng,càng chan hòa cùng nỗi buồn với bài xướng.Đúng là buồn vui cũng bất định.May là họa xong cái buồn kia cũng qua đi,nếu nó ở lại và đăng ký thường trú,chẳng biết phải làm sao.
Kính mong quý anh chị thông cảm cho Q,vì thời gian lên mạng cũng ít,phải đi thăm đọc những bài mới và chia sẻ cùng các bạn,rồi lại gõ phím họa thơ.Do vậy nên Quỳnh chẳng kịp trả lời quý anh chị và các bạn khi để lại cmt.
Kính chúc sức khỏe và an vui !

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

ĐỪNG QUÊN


ĐỪNG QUÊN
Long Quân thuở ấy tiễn nàng Cơ
Dẫu biết sầu thương nỗi biệt chờ
Kẻ vượt non ngàn đi mở cõi
Người ra biển thẳm dựng xây bờ
Trăm con vững bước ngày mai lớn
Một mẹ yên lòng lúc tuổi tơ
Ý chí kiên cường nên tộc Việt
Theo dòng truyền thống chảy vào thơ

Theo dòng truyền thống chảy vào thơ
Ích Tắc nguồn quên sống khạo khờ
Gối mọp quỳ lê dài ái ố
Tâm cuồng tụng niệm mãi ầu ơ
Trời đau rũ rượi chiều thu úa
Đất khổ tiêu điều ngọn liễu xơ
Xương máu bao đời đâu nước lã
Chủ quyền là thực,phải nào mơ

Chủ quyền là thực,phải nào mơ*
Gốc cội chí tôn,quyết dựng thờ
Dân tộc tinh thần luôn tỏ rõ
Quốc gia lợi ích chẳng phai mờ
Con thuyền hợp lực tìm tay lái
Bó đũa đồng tâm chọn cột cờ
Thẳng tiến văn minh đường hội nhập
Thoát nghèo đeo đẳng buổi ban sơ
Lý Đức Quỳnh

Bài xướng:

MỘNG ĐẸP
Đêm rồi mộng thấy dáng Âu Cơ
Dẫn bế đàn con bãi trắng chờ
Chuỗi ngọc pha lê dìu vạt sóng
Làn mây lụa bóng nhảy ven bờ
Muôn loài cá lượn đùa rong biển
Vạn cánh chim vờn đậu đảo tơ
Điệu hát yêu thương lồng tiếng mẹ
Hôn vầng trán nhỏ luống ngây thơ

Hôn vầng trán nhỏ luống ngây thơ
Mẹ rót vào tai tuổi dại khờ
Giữ nước đời con đừng bảng lảng 
Thương nòi kiếp cháu chớ thờ ơ
Gia tài thụ hưởng bồi sung túc
Giặc cướp canh phòng đuổi xác xơ
Mở cõi tiền nhân từng mật ngậm
Gai nằm để vá mảnh trời mơ

Gai nằm để vá mảnh trời mơ *
Tự phút Long Quân dáng thẫn thờ
Một khối tơ lòng đan núi thẳm
Trăm ngươi mắt lệ xoáy sương mờ 
Lên ngàn bản dựng tay bừng chí
Xuống bể làng xây gót mở cờ
Mỗi chặng đường Nam ngày duỗi bước
Xương hòa máu nhuộm bóng hoang sơ
Bửu Tùng


*Anh BT vừa bổ sung thêm vế thứ 3.Quỳnh cũng mới họa và đăng lên.
Khi họa xong vế này Quỳnh cũng có thư giải thích với anh Bửu Tùng như sau:
Cảm ơn anh Bửu Tùng đã gởi tiếp phần 3.
Quỳnh phải phát triển ý theo 2 đoạn trước,nên đã"hiện đại hóa",thành thử nó đã quá tầm của Quỳnh,đẩy Q vào cái thế của kẻ nói leo mất rồi.Đành phải chịu tiếng vậy thôi,nếu không,bài thơ chẳng liền được mạch ý.Mong anh và bạn đọc thông cảm cho Q.
Chúc anh vui khỏe !

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

MÂY-Lý Đức Quỳnh và Thi Hữu


MÂY
Mây tung cánh lãng mộng xa gần
Đón gió phiêu tình hẹn ái ân
Cõi nhớ mù giăng nhòa ảo ảnh
Đường mơ khói tỏa lộng hư trần
Thường trôi xác lữ ngoài xa xót
Mãi đuối hồn liêu giữa ngại ngần
Vạn lý sầu khơi chiều bất tận
Mai về đâu hỡi bóng hàn vân ?
Lý Đức Quỳnh
3.2.2016

CÁC BÀI HỌA:

ƯỚC MƠ CỦA NÔNG DÂN
Nắng trải nương xa lẫn ruộng gần
Trời cao ban phát vạn hồng ân
Hoa màu sung túc, đời no ắm
Rau trái sum suê, phẩm tuyệt trần
Gió thuận mưa hoà, lòng phấn khởi
Sông đầy ao ngập, nước trong ngần
An tâm gắn bó đời nông nghiệp
Dưới ánh dương hồng xuyên bóng vân.
Sông Thu

DẠ VẪN GẦN
Cách biệt muôn trùng dạ vẫn gần
Hồn mong cánh nhạn ước hòa ân
Mơ màng bóng liễu nhìn phương ngoại
Thổn thức đường trăng ngắm nẻo trần
Những giọt mưa ngâu mang sợi nhớ
Bao cơn gió thoảng đợi tình ngần
Theo mây vạn lý về bên ấy
Thỏa mộng xuân lòng nhẹ bước vân
GM.Nguyễn Đình Diệm

KHÓI MÂY
Chi ngại đường xa cách ngõ gần
Sang hèn sống phải biết hàm ân
Trầm tư giữ tánh xa tam độc
Lặng lẽ nuôi tâm rõ lục trần
Cũng bởi nhìn thân còn bất tịnh
Cho nên dưỡng ý mãi trong ngần
Đừng trồng oan nghiệt mờ tâm thức
Thì thấy yên hà ngủ với vân
Lê Đăng Mành

MÂY ĐÁNG YÊU
Thi nhân vui thích thấy mây gần
Lại hám vào thơ để nhận ân.
Đỉnh núi tơ bay vương lá thắm
Làng quê bóng phủ mát lưng trần.
Khi thông tô vẽ không e ngại
Lúc bí lôi vô chẳng lọ ngần.
Này trắng này xanh này ngũ sắc
Đôi lần hạ bút cũng phân vân .
Trần Như Tùng

TỪ THỨC TRỞ VỀ
Có vẻ niềm vui sắp tới gần
Trời xanh đã hạ chiếu tri ân
Nhớ câu tình cũ đau vườn thúy
Thương gót vườn xưa lụy cõi trần
Xác nát nợ duyên còn mắc míu
Hồn phiêu giai ngẫu cứ in ngần
Thần Phù cửa bể mù sương cuộn
Mãi lạc đâu rồi bóng Cẩm Vân* !
Phan Tự Trí

*Cẩm Vân Xa - xe của mẹ tiên nữ Giáng Hương cấp cho Từ Thức khi giã biệt cõi tiên trở về trần. Về trần thì cảnh cũ còn nhưng người xưa đã chết hết đến cả 3 đời. Buồn quá, Từ Thức muốn trở lại cõi Tiên nhưng cửa trời đã đóng chặt và cỗ xe đã hoá thành con trường loan bay mất …Tuyệt vọng hoàn toàn. Từ đó, Từ Thức mặc áo Khinh cừu, đội nón lá vào núi Hoàng Sơn rồi biệt tích.

ÁNG VÂN
Vời vợi phương xa bỗng thấy gần!
Đôi dòng thắm đượm chút tri ân
Sánh vai dạo bước miền thôn dã
Rủ bạn rong chơi chốn bụi trần
Tuổi tác già nua thôi nghĩ ngợi
Thời gian ngắn ngủi chớ tần ngần
Mong manh kiếp sống cùng trân quý
Cõi tạm ta bà tựa áng vân!
Như Thu

TỰA GIẤC HUYỀN ẢO
Cách núi ngăn sông vẫn hóa gần
Khi lòng đã nặng chữ thâm ân
Chia tay dạ ấm dòng lưu bút
Hẹn bạn ngày vui chén tẩy trần
Nhẹ bước quan san trời viễn xứ
Say hồn lữ thứ mộng phù vân
Trong mơ ngắn ngủi giấc huyền ảo
Tựa đóa quỳnh hương nở trắng ngần.
Nguyễn Gia Khanh

DẶN LÒNG
Cứ ngỡ rằng xa lại hóa gần
Cho dù cách trở chớ vong ân
Người luôn giữ vững lòng nhân thế
Kẻ nhớ bồi xây nghĩa cõi trần
Nét đẹp tâm hồn luôn tỏa sáng
Đường thi trí tuệ phải trong ngần
Mong rằng gắn chặt tinh thân hữu
Để khỏi lu mờ bởi bóng vân ./.
LCT
17/6/2016

PHÙ VÂN

Khi tít mù cao ,lúc xuống gần,
Gió trăng làm bạn nặng tri ân!
U trầm bảng lảng nơi Tiên cảnh
Thấp thoáng phiêu linh chốn tục trần!
Khi trải sườn non thân lụa nõn
Khi soi đáy biển bóng trong ngần!
Bồng bềnh hư thực trôi huyền ảo
Nhẹ kiếp vô thường thoảng bóng vân!

11-2017

Nguyễn Huy Khôi