Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

ÔNG LÁI GIÀ VÀ BẾN

                                   

                     ÔNG  LÁI GIÀ VÀ  BẾN


Khi  náo  nhiệt , khi  đông  vui  là  thế
Lúc  đìu  hiu , lúc  quạnh  vắng  ngác  ngơ  này
Thu  rười  rượi  còn  sáng  sớm  heo  may
Xuân  rộn  rã  thêm  nắng  chiều  nấn  ná
Ủ  men  nồng  vừa  mèm  say  trưa  hạ
Đã  co  ro  rét  buốt  đêm  đông  già !

Rồi  tất  cả  cũng  lại  đi  qua
Lại  trống  vắng  bến  đò  chiều  hết  khách
Ông  lái  già  mái  tranh  khuya  khoắt
Bếp  lửa  tàn  hun  khói  mong  manh
Giữa  hoang  sơn  vách  núi  xây  thành
Trăng  tĩnh  tịch  khuyết  tròn  một  bóng !

Ông  lái  già  nhìn  lung  đêm  lặng  lặng
Lác  đác  ngày  vui  chuyện  vặt  khách  sang  sông !
                                Lý Đức Quỳnh_KH-1987

*Bài nầy Quỳnh viết khi trên đường tìm thăm người chị đi kinh tế mới ở Đồng Trăn,Đất Sét tỉnh Khánh Hòa .Trong lúc chờ đợi đủ khách cho chuyến đò ngang,quỳnh được dịp chuyện trò và quan sát mái tranh đơn sơ làm chỗ trú của Lão lái già.Được nhìn ngắm những vết nhăn in hằn theo thời gian mà nỗi trăn trở phận người đóng sâu vào tâm khảm.Đôi mắt mông lung như phủ mờ sương khói,nhìn xa xăm bảng lảng cuối chân trời.Có cái gì ấy u uẩn cố ghìm nén vào tận thẳm sâu,như cam phận,như lảng tránh sự xoi mói từ tha nhân.Những câu chuyện trò qua lại với Lão,dường như bất đắc dĩ phải mở miệng buông lời lơ lửng.Lão dấm dứ giữ phép,thế thôi.
Năm 1987 tình trạng chung của xã hội vẫn còn ảnh hưởng nặng nề di chứng của thời kinh tế tập trung bao cấp.Lúc ấy Quỳnh chưa tới tuổi 3 mươi còn chạy vạy với cái ăn,cái mặt,huống hồ gì một lão già tứ cố vô thân.Quỳnh cũng đã phải:

NẰM MƠ
Nghèo  mãi  nằm  mơ  thật  lắm  tiền
Chơi  cho  thỏa  dạ  cuộc  trần  duyên
Xây  cầu  Ô  Thước  đưa  người  đẹp
Dựng  gác Đằng  Vương  đón  bạn  hiền
Bộn  kiếp  trung  trinh  nào  hóa  bụt
Dăm  đồng  láo  lếu  đã  thành  tiên
Trăng  sao  yến  tiệc  còn  say  ngất
Níu  áo  nợ  đòi , tá  hỏa...Điên !
                                           (1987)

Kính chúc quý anh chị và bằng hữu sức khỏe,thành công và hạnh phúc !

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

SỨC SỐNG

                           

                   SỨC  SỐNG
Huế  yêu  ơi , thương nhớ  quá  đi  thôi
Đường  cơm  áo , xa  Người , chưa  trở  lại
Dù  cách  biệt , lòng  con  hằng  sống  mãi
Những  êm  đềm  dịu  ngọt  của  quê  hương

Huế  yêu  ơi , Huế  trầm  mặc  kiên  cường
Truyền  sức  sống  những  người  con  bất  khuất
Dáng  im  lặng , nhưng  uy  nghi  thuyết phục
Đáng  tự  hào  với  trang  sử  hùng  anh

Huế  âm  thầm  trong  nuôi  lửa  đấu  tranh
Càng  áp  bức  càng  tăng  dần  sức  mạnh
Và  bùng  lên , cháy  lửa  hồng  cách  mạng
Huế  vào  đời , Huế  phải  đứng  lên  thôi

Đêm  quê  hương  bom  đạn  đã  yên  rồi
Mẹ  thao  thức  năm  canh  dài  không  ngủ
Dễ  nào  khuây , bầy  con  còn  đói  khổ
Chẳng  hề  yên , đàn  trẻ  sớm  âu  lo

Dù  nghèo  khó , nhưng  giành  được  tự  do
Tính  cần  cù , lòng  hăng  say  lao  động
Sẽ  vun  bón  làm  tươi  xanh  cuộc  sống
Huế  vào  đời  bằng  chính  cả  thân  mình

Huế  còn  đây , vẫn  tiếp  bước  cha  anh
Điểm  tô  đời , trái  tim  và  khối  óc
Yêu  thanh  bình , không  ham  giàu  ô  trọc
Tự  bao  giờ  Huế  bình  lặng  nên  thơ !
                          Lý Đức Quỳnh_ĐN-1984

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

XUÂN THẦM LẶNG

                       

                   XUÂN  THẦM  LẶNG


Xuân  đã  đến
Với  đời  tôi  thầm  lặng
Chớm  môi  cười
Như  làn  gió  mong  manh
Xuân  đã  đến
Kéo  hồn  ra  phiền  muộn
Như  nhộng  tằm
Chờ  hóa  bướm  trở  trăn

Từng  hạt  nắng  long  lanh
Ươm  vườn  cây  của  mẹ
Từng  chồi  non  lặng  lẽ
Xanh  nhựa  mới  đơm  bông

Giữa  trời  đất  mênh  mông
Chở  hồn  tôi  bay  lượn
Tình  là  xa  vô  cùng
Chân  nhẹ  bước  thênh  thang

Từng  ngọn  gió  mơn  man
Ru  lòng  tôi  ngào  ngọt
Em  về  cùng  sánh  bước
Bàn  tay  lại  nắm  tay

Bằng  đôi  cánh  tung  bay
Nhọc  nhằn  xưa  trả  lại
Vòng  tay  em  mềm  mại
Bừng  nở  lòng  hoa  xuân !
        Lý Đức Quỳnh_ĐN-Xuân 1987

*Với Chiều lá vàng để giã biệt.Và Không mong để quay về.Thì Xuân thầm lặng cũng chỉ là tiến trình trong dòng thời gian,ghi lại những dấu vết cụ thể hóa những chuyển biến tâm trạng.Xuân thầm lặng chắc chắn không phải là xuân hiện thực,cũng không hẳn là dự cảm,chỉ là đôi cánh của con chim không được tung bay,đang tìm tỏa khát trong khung trời mộng tưởng.....
Quỳnh kính chúc quý anh chị và bằng hữu luôn sức khỏe,an vui và hạnh phúc !

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014

KHÔNG MONG


                     KHÔNG  MONG

Ta đi tìm tình yêu
Giữa tháng ngày đang mất
Đi tìm cái đợi mất
Trong trái tim chờ yêu

Ta đi tìm nắng chiều
Sau hoàng hôn vừa rụng
Đi tìm nơi trú ẩn 
Sau cánh cửa mở toang

Chợt em như thời gian
Dìu ta vào phiêu lãng
Mời mộng say chếnh choáng
Bỏ lại đời ngáo ngơ

Ta không mong đời thơ
Ta chỉ thèm ánh mắt
Thèm nụ cười vụt tắt
Sau tiếng khóc lặng lời

Còn muôn trùng chơi vơi
Chập chờn như chiếc bóng
Đuối dần trong khát vọng
Càng bơi càng xa bờ….

Ta không mong đời thơ
Ta chỉ thèm ánh mắt
Thèm chút gì như thật
Cho lòng hết trống không !

          Lý Đức Quỳnh_ĐN,10/1986

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

CHIỀU LÁ VÀNG

                       

               CHIỀU  LÁ  VÀNG

Ngày mai về, em có về không
Đêm ở trọ lẻ loi, cô độc lắm
Buồn rưng rức không khóc được chia ai
Còn cánh én cuối trời sao mắc cửi

Chiều lá vàng cành liễu chiết tha phương
Khi rụng xuống biết về đâu nguồn cội
Niềm nhớ mong xuyên thời gian vời vợi
Cỏ bồng bông bảng lảng gió heo may

Thương côi nỗi bòng bong xa lạ rối
Vấn vương hoài tiến thối lưỡng nan hành
Ngày mai về, người đi, lòng ở lại
Bốn phương đời vô xứ tống cô tình

Trong gió trở từng vàng lá rưng rưng
Ngày mai hỡi! tái tê ngàn nín lặng
Mơ hồ rơi thẳm sâu đời trống vắng
Mong lòng về từ giã lối hoang vu…

Lý Đức Quỳnh  -Sài Gòn,thu 1986

*Bài nầy Quỳnh viết lúc từ giã Sài Gòn, từ giã tuổi trẻ và giấc viễn mơ.
Cảm xúc không thể vui.

Kính chúc quý anh chị và bạn hữu nhiều sức khỏe !

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

DẤU LẶNG

                         

               DẤU  LẶNG

Đường  phố  đông  người , tôi  thấy  tôi
Buồn  đi  giấu  mặt  giữa  ngày  vui
Tâm  tư  chia  trọn  cho  một  hết
Thương  số  đành  nguyên  dấu  lặng  đời

Ngày  với  bao  ngày  vẫn  chia  hai
Nửa  hôm  thao  thức  nối  nửa  mai
Nguồn  sầu  nhân  thế  khơi  dòng  chảy
Tác  lực  đồng  sinh  cộng  nghiệp  lai

Điều  kiện  lập  trình  khống  chế  và
Khai  căn  nhân  quả  mệnh  đề  ra
Giữa  lòng  ẩn  số  phương  vô  định
Tiêu  cự  mông  lung  hệ  lụy  là :

Sáo  rỗng  mòn  khuôn  đắng  đót  dòng
Bến  đời  lừa  lận  kẻ  sang  sông
Lửa  tin  tắt  lịm  miền  tâm  tưởng
Khúc  hát  chân  tình  huyễn  hão  không !
             Lý  Đức  Quỳnh_Sài Gòn,cuối xuân 1986

* Bài thơ có sử dụng một vài từ toán học,với ngụ ý,cuộc đời như một bài toán,hạnh phúc là ẩn số,mọi người luôn nắm bắt những dữ liệu để tìm cho mình phép giải.Nhưng kết quả luôn phụ thuộc vào năng lực và các mối quan hệ biện chứng chi phối lẫn nhau giữa các cá thể với tổng thể.Không ai tự mình tách ra,biệt lập để quyết toán đời người được cả.
*Gần 30 năm sau đọc lại bài này,quỳnh có cảm tưởng như Sài Gòn đã bị hàm oan.Từ những dở dang với cái nhìn chủ quan lý giải cho tình huống hay trường hợp cá biệt.Nhưng nếu đặt bài thơ vào đúng bối cảnh của nó,vào cái thời không chỉ riêng Sài Gòn đang mãi còn trong cái vòng luẩn quẩn....hẳn sẽ có sự cảm thông và chia sẻ.Kính chúc quý anh chị và các bạn hữu nhiều sức khỏe !

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

CÓ LẼ

                 
                               

                                CÓ  LẼ
Sài  Gòn  yêu  bươm  bướm  vàng  đến  mộng
Bóng  trăng  mờ  thơ  thẩn  hóa  thành  câm
Hoa  ngát  thơm  trong  vườn  rào  kín  cổng
Phố  phường  đông  xa  lạ  giấu  quanh  lòng

Đêm  ước  trộm  giữa  bao  dòng  tấp  nập
Cuối  hết  mong , bất  chợt  lóe  tình  cờ
Như  bất  chợt trong  một  thoáng  câu  thơ
Tưởng  quên  rồi  bỗng  mới  ngời  lóng  lánh

Dẫu  Sài  Gòn  không  sương  mờ  nhân  ảnh
Có  lẽ  nhà  cao – phố  rộng – đường  dài
Bên  này  mộng  không  thấu  nhìn  bên  kia  mộng
Nên  em  đi , anh  đi , quanh  quẩn  cứ  quay  vòng

Dẫu  soi  đêm  lặng  lẽ  giữa  hoang  không
Vẫn  là  trăng  xoay  vòng  đời  tròn  khuyết
Nên  em  ơi , nếu  mai  mình  quen  biết
Cũng  tình  nhân , non  nước  hẹn  hò  nhau !

                  Lý  Đức  Quỳnh _ Sài Gòn,hạ 1984

*Quỳnh làm thơ như viết nhật ký.Nhưng không miêu tả sự kiện,chỉ ghi lại những hiệu ứng tâm lý.Bài thơ trên quỳnh viết vào những tháng ngày mới đến tìm kiếm cơ hội trên đất Sài Gòn.Tuy bước chân lạc lõng,nhưng vẫn còn giữ lại được niềm tin.Về sau càng đi vào bế tắc,tâm trạng càng biến động theo chiều hướng tiêu cực.Và,dù không muốn cũng phải đến lúc nói lời từ biệt thành phố đã từng kỳ vọng.Các bài sau quỳnh sẽ giới thiệu tiếp cùng quý anh chị và bạn hữu.Kính chúc sức khỏe !

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Núi Chứa Chan&Cầu Gió Bay

                               

CHỨA CHAN HÓA NÚI


Chứa chan ngàn trùng cách phân vân

Em nằm hóa núi, thuở buồn xuân*

Anh về lay chiều ân ái dậy

Trong khói sương vây phủ lạnh lùng

 

Anh về nhặt lại sầu em rụng

Từng lá xanh gầy nhuộm vàng thu

Còn xưa, ơi em tình kết thạch

Dưới vực hồng hoang gió ngàn ru

 

Rù rì thẳm sâu đời chuyển mạch

Không mầm ngà ngọc, bẽ bàng đi

Suối nước đầu nguồn mùa đã cạn

Liêu xiêu bỏng khát lửa xuân thì

 

Thời gian từ tạ dòng vĩnh cửu

Chia cắt tình nhau, xé hồn nhau

Cho đời giới hạn trong giới hạn

Cho em có tuổi, anh có sầu!

Lý Đức Quỳnh 

ĐN, 1985

*Đứng trên cầu Phước Hưng nhìn lên núi Chứa Chan trông giống người con gái đang nằm ngủ.Thuở ấy, nhiều lúc xe đạp cũng không có để đi, lội bộ mệt thường đứng nghỉ trên cầu và ngắm núi. Những đêm trăng nhìn rất đẹp.

Khi còn trẻ, lúc đời chưa đâu vào đâu, nhìn cảnh vật qua sắc màu của tâm trạng u uẩn. Nay nhớ lại thời trai trẻ mỏi mòn trong cảnh sống thừa mà xa xót, ngậm ngùi.
                      

*Hai ảnh trên chụp cảnh một góc núi Chứa Chan và cổng chào đi vào khu di tích .
*Núi Chứa Chan thuộc địa phận huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai được Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch xếp hạng di tích danh lam thắng cảnh cấp quốc gia theo quyết định số 1204/QĐ-BVHTTDL ngày 29/3/2012.

QUA CẦU GIÓ BAY
 
Chiều chiều qua cầu Gió Bay
Xiêu xiêu cuồng nhớ buồn quay
Dưới cầu bóng soi, tiếc ngẩn
Áo nào phất phới trắng mây

Em về xuân về, nào hay
Hoa tàn hương tán hồn ngây
Nhựa xanh giục biếc rậm rực
Qua cầu đón gió yêu bay
 
Tình say, không rượu càng say
Môi trêu, mắt cợt thèm vay
Em đi Thanh Bình ai hát
Tàn y xếp vội chiều nay 
 
Bão giông thế kỷ đầy vây
Qua cầu mà đợi gió bay
Thời gian tàn hoang cát bụi
Còn hình còn bóng nào đây!?
Lý Đức Quỳnh
  ĐNai, 1984
*Cầu Gió Bay nằm ở phía tây ga xe lửa Gia Ray, xã Xuân Trường, trên đường Liên huyện Xuân Lộc -Long Khánh. Chiếc cầu cũng bình thường như bao chiếc cầu ở nông thôn khác. Nhưng chính ở tên gọi, làm Quỳnh mỗi lần đứng trên cầu nhìn bâng quơ là nhớ đến câu ca dao “Yêu nhau cởi áo cho nhau, về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay”
.
Kính chúc quý anh chị và các bạn hữu nhiều sức khỏe !