ÔNG LÁI GIÀ VÀ BẾN
Khi
náo nhiệt , khi đông
vui là thế
Lúc
đìu hiu , lúc quạnh
vắng ngác ngơ
này
Thu
rười rượi còn
sáng sớm heo
may
Xuân rộn
rã thêm nắng
chiều nấn ná
Ủ
men nồng vừa
mèm say trưa hạ
Đã
co ro rét buốt đêm
đông già !
Rồi
tất cả cũng lại đi qua
Lại
trống vắng bến
đò chiều hết
khách
Ông
lái già mái
tranh khuya khoắt
Bếp
lửa tàn hun
khói mong manh
Giữa hoang
sơn vách núi
xây thành
Trăng tĩnh tịch khuyết
tròn một bóng !
Ông
lái già nhìn
lung đêm lặng lặng
Lác
đác ngày vui
chuyện vặt khách
sang sông !
Lý Đức Quỳnh_KH-1987
*Bài nầy Quỳnh viết khi trên đường
tìm thăm người chị đi kinh tế mới ở Đồng Trăn,Đất Sét tỉnh Khánh Hòa .Trong lúc
chờ đợi đủ khách cho chuyến đò ngang,quỳnh được dịp chuyện trò và quan sát mái
tranh đơn sơ làm chỗ trú của Lão lái già.Được nhìn ngắm những vết nhăn in hằn
theo thời gian mà nỗi trăn trở phận người đóng sâu vào tâm khảm.Đôi mắt mông
lung như phủ mờ sương khói,nhìn xa xăm bảng lảng cuối chân trời.Có cái gì ấy u
uẩn cố ghìm nén vào tận thẳm sâu,như cam phận,như lảng tránh sự xoi mói từ tha
nhân.Những câu chuyện trò qua lại với Lão,dường như bất đắc dĩ phải mở miệng
buông lời lơ lửng.Lão dấm dứ giữ phép,thế thôi.
Năm 1987 tình trạng chung của xã hội
vẫn còn ảnh hưởng nặng nề di chứng của thời kinh tế tập trung bao cấp.Lúc ấy Quỳnh
chưa tới tuổi 3 mươi còn chạy vạy với cái ăn,cái mặt,huống hồ gì một lão già tứ
cố vô thân.Quỳnh cũng đã phải:
NẰM MƠ
NẰM MƠ
Nghèo mãi nằm mơ thật lắm tiền
Chơi cho thỏa dạ cuộc
trần duyên
Xây
cầu Ô Thước
đưa người đẹp
Dựng gác Đằng
Vương đón bạn hiền
Bộn
kiếp trung trinh nào hóa bụt
Dăm
đồng láo lếu
đã thành tiên
Trăng sao yến tiệc
còn say ngất
Níu áo nợ đòi , tá hỏa...Điên !
Kính chúc quý anh chị và bằng hữu sức
khỏe,thành công và hạnh phúc !