Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

ÔNG ĐỒN

                    
                 

                   1 - ÔNG  ĐỒN  
Đứng  giữa  chơi  vơi  một  Ông  Đồn
Về  đâu  ba  ngả  buổi  chiều  hôm
Núi  Le  thấp  thỏm  tuần  trăng  khuyết
Chan  Chứa  sầu  tư  tháng  mưa  tròn
Tình  ý  viễn  du  hà  hải  mộng
Áo  cơm  cầm  cố  cỏ  cây  thân
Úp  vung  quanh  quẩn  đồi  cao  thấp
Lạc  mất  đâu  đây  cái  bóng  câm !
     


          2 - ÔNG  ĐỒN  
Ông  Đồn  một  chóp  ngả  chia  ba
Đất  đỏ  mưa  trơn  nắng  bụi  và
Núi  đá  ngàn  năm  núi  đá  vẫn
Chứa  Chan  muôn  thuở  chứa  chan  mà
Nước  non  dốc  xuống  hằn  vết  cũ
Xe  cộ  đường  lên  nặng  tình  xa
Bè  bạn  lòng  sau  còn  đãi  ngộ
Đất  trời  dung  dưỡng  đã  ơn  là !

                       

* Quỳnh sinh ra ở Thừa Thiên-Huế.Sau giải phóng 30/4/75 di chuyển vào ở Giồng Riềng,Kiên Giang.Năm 1982 lại chuyển nhà lên ở ngã ba Ông Đồn,nay gọi là thị trấn Gia Ray,huyện Xuân Lộc,tỉnh Đồng Nai.Ông Đồn là một ngọn đồi thoai thoải,dân cư lúc đầu còn thưa thớt ở tập trung trên chóp,sau lan dần tỏa rộng ra như ngày nay.Ngã ba Ông Đồn có ba ngả đi Sài Gòn,Phan Thiết và Đức Linh.Ngả về Đức Linh nay đã thông lên Lâm Đồng.Ngày trước tuyến đường Bắc_Nam còn đi ngang qua giữa lòng Ông Đồn,thường dừng lại nghỉ ngơi ăn uống.Chí ít xe cũng phải dừng lại để được kiểm soát với trạm Ông Đồn nổi tiếng một thời.Giờ đây Quốc lộ 1 đã có đường tránh,không còn đi vào nội ô thị trấn.Năm 1982,lúc quỳnh mới lên đây,ở giữa ngã ba chưa xây dựng công viên,vẫn còn là mảnh đất đỏ hình tam giác lõm xuống sâu trũng,ba con đường nhựa bao quanh như con đê chắn nước,tạo nên hồ nước tam giác đỏ quạch sau mưa..Đến mùa nắng khô đất đỏ sủi bụi,cơn gió đi qua,từ cây lá,phố phường và mái nhà như được tô đỏ đậm thêm hơn.Tuy nhiên,ở đây cũng có những địa danh rất thơ mộng như:núi Chứa Chan,cầu Gió Bay...Núi Chứa Chan,nếu đứng nhìn lên từ phía cầu Phước Hưng,có hình dáng một thiếu phụ đêm khuya nằm xõa tóc nhìn trăng,tuy rất buồn,nhưng nên thơ.Trang sau Quỳnh sẽ có 2 bài thơ liên quan đến địa danh này,sẽ giới thiệu cùng quý anh chị và các bạn hữu.
*Những tấm hình trên,con trai Quỳnh chụp đầu năm 2013,Ông Đồn của ngày nay.
* Hai bài thơ trên Quỳnh viết lúc mới đến Ông Đồn nên tâm trạng không tốt.Và,trước chỉ quen viết thơ tự do,nên hai bài này không giữ chỉnh luật và ép vần.Mong chỉ muốn nói lên có một thời như thế.Kính chúc sức khỏe !
                   

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

CHÙM THƠ QUÊ_HƯƠNG&ĐỜI

                         

HƯƠNG  QUÊ
Yên  ả ,
Ban  mai  về  lóng  lánh
Dịu  dàng  hương ,
Kín  đáo  ngủ  trong  sương
Trong  kẽ  lá
Đêm  mơ  ngoan
Ban  mai  về  thức  dậy

Im  ỉm  gió , lặng  lờ  cành  trúc  biếc
Nhàn  tản  buông  cao  vút  ngọn  tre  câu
Rơm  rạ  ủ  đồng , mùa  gieo  mùa  gặt
Cỏ  cây  rêu  mốc , ngày  nắng  ngày  mưa
Thương  đời  quê  đổ  mồ  hôi  dầm  dề  giọt  đỏ
Tưới  vào  đất , đất  tỏa  hương  nồng !

           

ĐỜI  QUÊ
Qua  dông  tố  lại  đến  gần  dông  tố
Khát  vọng  xa  xăm
Chim  én  tìm  về  ngược  gió
Lao  đao !

Đêm  đông  dài , ngày  đông  chầm  chậm
Rón  rén  xuân  như  khách  lạ  hỏi  thăm  đường
Lúc  lắc  mãi
         Nụ  cười  qua  cửa  miệng
Trống  vắng  lòng  tay  níu  mặn  mà  ai ?!

Sau  rốt  đói  nghèo  còn  lại  là  đây
Đêm  cót  két  chõng  tre  mẹ  già  trăn  trở
Ngày  kèo  kẹt  nôi  bé  thắt  thẻo  chị  ru
Thừa  kế  đời  quê
Trĩu  lòng  gồng  gánh !               

                       Lý  Đức  Quỳnh (Bài  cũ)

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

TÌNH ÁO TRẮNG

                                                            
   

                                 TÌNH  ÁO  TRẮNG


                  Tuổi  áo  trắng  em  mang  hồn  phượng  vĩ
Tóc  ươm  nắng  sóng  mắt  lượn  bờ  mi
Chồi  lộc  mới  đơm  mùa  vàng  mộng  mị
Nhựa  thanh  xuân  rạo  rực  cuống  xuân  thì

Em  bước  đến  tỏa  bừng  ánh  dương  huy
Chiều  nhốt  nắng  mưa  rào  reo  lối hạ
Sáng  sương  đong  đọng  mềm  hoa  lá
Vô  thường  đêm  gió  lạ  về  mơn  man

Mùa  thu  sang  tóc  cài  nụ  hoa  vàng
Ướp  tình  anh  lên  từng  trang  giấy  trắng
Bước  bồng  phiêu  khơi  triền  triều  thẳm  lặng
                 Giữa  ngàn  hương  không  lẫn  được  hương  em

Tình  yêu  mang  màu  áo  trắng  dịu  êm
Cũng  ưu  tư  như  khách  lòng  lữ  thứ
Ra  bờ  sông  một  mình  ngồi  tình  tự
Hoa  bâng  khuâng  nở  mãi  giữa  buồng  tim

Trên  cát  trắng  anh  viết  chuỗi  tên  em
Con  sóng  đến  xóa  tan  nhanh  dấu  vết
Nhưng  trong  tim  bóng  em  nào  dễ  chết
Đã  một  thời  khắc  đậm  dáng  yêu  đương

Em  xa  rồi , để  lại  nén  trầm  hương
Anh  đốt  xông  những  đêm  đông  hoang  lạnh
Anh  dâng  lễ  khi  đọc  bài  ca  thánh
Kinh  nguyện  cầu  của  tôn  giáo  tình  yêu

Anh - tín  đồ - đi  rước  lễ  lãng  du
Thơ  em  truyền  không  dâng  kinh  sám  hối
Dòng  áo  trắng  không  tu  vì  tội  lỗi
Nên  anh  hoài  dựng  tượng  ở  trong  tim

Tuổi  học  trò  anh  gửi  lại  cho  em
Xin  giữ  hộ  trang  tình  thơ  áo  trắng
Mùa  hạ  xưa , mùa  hạ  vàng  phượng  thắm
Cõi  thiên  đường  vĩnh  cửu  hóa  trần  gian !
                   Lý  Đức  Quỳnh _ 1982

*Mùa hè đến quỳnh muốn viết chút gì đó cho nên thơ học trò.Hình như lòng đã cỗi.Đành post bài cũ viết đã 32 năm lên giới thiệu cùng quý anh chị và bạn hữu.Thân !

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

THƠ HỌA ẢNH

 *Trưa nay quỳnh tôi rỗi việc vòng quanh mạng đọc chút tin mới,thấy có tấm hình hay hay,họa vài câu gọi là bon chen tí thời sự với thiên hạ.Post lên cùng quý anh chị và bằng hữu mua vui  cũng được một vài phút giây!Thân ái !                    

                     THƠ  HỌA  ẢNH


Gặp  bè  hữu  nghị  đứng  chung  nơi
Mà  mắt  hướng  xa  đến  vợi  vời
Kẻ  cúi  toan  lòng  bành  mộng  trướng
Người  soi  toẹt  ruột  tỏ  tim  ngời

Trao  tay  vô  cảm  nắm  qua  loa
Tưởng  miệng  xuôi  tai  bịt  được  lòa
Cục  diện  phơi  bày  con  chủ  ác
Lương  tri  cầm  chịch  thế  quan  tòa !
                  Lý Đức Quỳnh_ĐN-19/6/2014

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

VỀ

                       


            VỀ
Mây  trắng  trời  xanh  ngời  phía  nắng
Mắt  mòn  vít  núi  đỉnh  tà  dương
Bâng  khuâng  viễn  vọng  lòng  khơi  thẳm
Con  gió  không  về  tóc  ngậm  hương

Lặng  giữa  muôn  trùng  ngơ  ngác  bóng
Nghe  tha  phương  gót  lạc  miên  trường
Đêm  thầm  canh  chuyển  phôi  màu  nhớ
Trăng  nước  nghê  thường  quánh  lạnh  sương

Biên  biếc  chân  trời  chia  mặt  biển
Một  thời  rười  rượi  tuổi  mơ  xanh
Cánh  diều  nắm  níu  bầu  thiên  lý
Ngát  ngút  tay  thơ  sợi  chỉ  mành

Bụi  đóng  miền  mong  mù  lãng  đãng
Rêu  rong  ngày  úa  rụng  phong  phanh
Khi  nguồn  thác  lũ  sông  gầm  dữ
Riêng  ấm  yên  chi  chọn  tuổi  lành

Chan  chứa  mùa  reo  tiếng  vọng  quê
Giữa  chờn  chập  mộng  giấc  còn  mê
Vang  hồn  điệu  thức  ru  nồng  Mẹ
         Tâm  hướng  hương  quy  ríu  rít  về !         
                        Lý Đức Quỳnh_ĐN-15/6/2014               

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

MẸ CHỜ

               
                           

              MẸ  CHỜ


Trăng  khuya  sương  bạc  nhạt  nhầu
Nghe  róc  rách  nước  dưới  cầu  trôi  suông
Ngày  còn  thêm  chặt  đóng  khuôn
Mây  theo  gió  về  thương  nguồn  mưa  sa

Em  từ  biền  biệt  quê  nhà
Để  canh  rau  đắng  mẹ  già  đợi  mong
Gom  mùa  chắt  mót  phơi  phong
Giữ  dành  giống  lại  nuôi  trồng  ngày  sau

Bờ  sông  tít  tắp  trắng  phau
Gió  dờn  dập  lượn  sóng  lau  lòa  xòa
Bến  chiều  bóng  đổ  nhập  nhòa
Mẹ  lom  khom  đứng  nhìn  qua  thẳm  sầu

Mẹ  chờ , nguyện  ước  đã  lâu
Từ  buông  áo  níu vợi  sâu  biển  trùng
Lửa  lòng  khơi  đóm  bập  bùng
Từng  se  sắt  đợi  tương  phùng  yêu  thương !
                               Lý Đức Quỳnh_8/6/2014

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

MẸ VÀ CON

                       

                 MẸ  VÀ  CON


Mẹ  tôi  côi  lẻ  cánh  cò
Nuôi  con  mang  mở  tự  do  khôn  người
Nề  chi  lặn  lội  khuya  trời
Liền  tay  nhen  nhóm  mai  ngời  ngợi  con

Mẹ  tôi  chí  quyết  sắt  son
Lật  ách  trâu  ngựa  sống  mòn  mỏi  thân
Đứng  lên  rũ  kiếp  nô  bần
Vượt  giông  bão  qua  lần  khân  muộn  phiền

Mẹ  tôi  đã  có  vườn  riêng
Bởi  nghèo  thiếu  túng  không  tiền  nợ  vay
Trả  vay  lao  nhọc  đẫy  ngày
Mong  sau  con  thoát  lệ  cay  đắng  đời

Mẹ  từng  lụy  khổ  vì  người
Đã  nen  nén  lặng  giữa  vời  vợi  đau
Cộng  sinh  bình  đẳng  nương  nhau
Đừng  vông  viển  với  cơ  cầu  lệ  nô

Muội  mông  miết  mải  nghê  ngô
Vườn  nhà  chiu  chắt  chớ  rồ  dại  con
Gia  tài  dẫu  có  bằng  non
Không  gìn  giữ  khéo  cũng  mòn  mọn  tan

Mẹ  lời  ri  rỉ  ruột  gan
Con  còn  đau  đáu  với  bàng  hoàng  xưa
Dám  hờm  hợm  hĩnh  thốt  thưa
Mà  huênh  hoang  huyễn  lừa  đưa  dối  lòng

Mẹ  ơi, yên  nghỉ , kính  mong !
Lối  đời  thăm  thẳm  lắm  vòng  vòng  veo
Dễ  nào  miệng  bịt  eo  sèo
Dự  danh  rẻ  rúng  bán  bèo  bọt  kia

Mẹ  ơi , con  tạc  đầm  đìa
Công  ơn  mưa  móc  dựng  bia  ghi  lòng
Khơi  nguồn  cho  rộng  sâu  dòng
Ra  biển  lớn  thỏa  ước  mong  thầm  thì !
                          Lý Đức Quỳnh_2/6/2014