Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Cảm nhận của bạn XUÂN SƠN với bài VỠ LÒNG của Quỳnh

                                     
                                                                                                     

Nền giáo dục bây giờ không còn lớp vỡ lòng nữa chỉ còn các lớp ngoại ngữ vỡ lòng…. Thời tôi đi học những năm 76 của thế kỷ trước còn có hẳn một lớp vỡ lòng trước khi vào học lớp một cơ. Nói vậy để thấy rõ hơn vỡ lòng là mới mẻ là mới bắt đầu.  Đại Thi Hào Nguyễn Du  cũng có khái niệm về vỡ lòng như thế này:
Xót mình cửa gác buồng khuê
Vỡ Lòng học lấy những nghề nghiệp hay – (Truyện Kiều-Nguyễn Du)
Thế mà đến nhà Lý Đức Quỳnh tôi lại gặp ngay cái tựa đề Vỡ Lòng cho một bài thơ của anh. Thật lạ Anh đã quá nửa đời người rồi sao còn vỡ lòng gì đây. Trí tò mò nổi lên tôi liền tìm cách làm sao vào được lớp vỡ lòng mà anh đang học này>
Rồi mùa giáp hạt còn ai
Tiếc tình lượm mót tàn phai khóc tình
Thương em chiếc bóng phù sinh
Lưu đày dĩ vãng một mình chung thân!
Trời ạ mới bước vô gặp ngay “Mùa giáp hạt” chữ Rồi  đảo chỗ đứng làm tăng thêm câu anh hỏi chỉ để hỏi “Còn ai”. Giáp hạt thì chẳng còn gì đâu? Mà mùa tình giáp hạt thì lại càng chẳng có gì cho anh lượm mót cả.  Anh nói “Thương Em chiếc bóng phù sinh”. Lưu đày trong cái dĩ vãng trống chơn ấy chung thân hay anh đang thương chính mình đây? Thôi anh đã biết lượm mót tàn phai để rồi phải” khóc tình”. Thì hãy cứ khóc đi khóc cho vơi nỗi sầu mặn đắng. ngay bờ môi mà chưa nỡ bỏ còn “Tiếc tình”. Thì chắc hẳn cả anh cả Em kia đều phải “Lưu đày dĩ vãng thôi”. Nhưng rất may mắn có lẽ do khóc nên Anh đã nhận ra một điều rất quan trọng trong cuộc sống đó là:
Chim bay cánh vỗ phân vân
Đường xa đôi đoạn ngập ngừng… lại bay
Trời cao có gió có mây
Có vầng nhật nguyệt chia ngày chia đêm.
Anh đã bừng tỉnh và nhận ra Chim có đôi cánh để bay. Đại Bàng có đất của Đại Bàng có bầu trời rộng lớn của nó. Se sẻ cũng có bầu trời của nó. Tạo hóa đã sắp đặt rồi. Nó tung bay nó xoải cánh nếu có một chút nào đó ngập ngừng thì cũng chỉ là ngập ngừng thôi nó vẫn bay. Dải ngân hà lồng lộng trên cao kia cũng vậy,Có trăng có mặt trời đại diện cho ngày và đêm. Hết ngày sẽ tới đêm chỉ có một khoảng đệm rất ngắn. Hoàng hôn. Tận cùng của đêm sẽ là ngày với hai khoảng lặng:Rạng đông và bình minh. Như thuyết âm dương kia nó cũng vậy. Âm dương luôn đối lập nhau và cái này tới ắt cái kia phải lui. Ở đây còn một nghĩa sâu xa nữa là con người ta đến với cái xấu thì dễ hơn là từ cái xấu mà rũ bỏ để làm điều tốt đối nghịch. Trong mỗi con người chúng ta khi tạo hóa cho làm người đã cho ta có cả cái tốt cái xấu bên trong chỉ là lý trí ta muốn biến ta thành người xấu hay tốt mà thôi. Một vòng luân hồi luôn khép kín cho mỗi chúng ta mà.
Khi nhận ra sự biến thiên tuần hoàn này anh chợt nhìn lại mình và thấy:
Trái tim niềm nỗi đóng nêm
Mỗi ngày thêm một muộn phiền lún sâu
Xô đời sóng gió biển dâu
Vô Thường em hỡi nhiệm màu ở trong!
Trời ơi có ai mà như anh không? Bao nhiêu nỗi niềm  chắc cũng chẳng êm đẹp gì lại đi Chất chứa trong trái tim vốn đã quá chật hẹp cho một tâm hồn đa cảm rồi. Khi  đã đầy mà  muốn chứa thêm thì bắt buộc phải “đóng nêm” để dồn thêm thôi. Cứ thế mỗi ngày mỗi đóng  bởi dòng đời mà anh đang bơi giữa “sóng gió biển dâu” mà nỗi niềm chất chứa không mỗi ngày mỗi  “lún sâu” mới là lạ phải không ạ. Nhưng may mắn đã mỉm cười và dang tay kéo  Nêm ra khỏi trái tim anh rồi. Vết sẹo để lại không dễ liền nhưng nó cũng bớt nhức nhối hơn khi nêm kia còn. Tại sao lại vậy ư? Bởi anh đã nhận thấy trong những nghiệt ngã những đau khổ kia cuối cùng cũng có đường chân trời soi sáng dắt anh ra thoát khỏi bề trầm luân. Mà có lẽ kiếp trước anh nỡ vay và hôm nay lúc này khi anh ngộ ra là khi anh đã trả hết nợ tiền kiếp.
Anh trả hết thì tất cả trong anh giờ đây lại phải bắt đầu từ đầu. anh phải đi lại từ những bước chập chững ngày xưa anh đi Nhưng giờ đây anh sẽ đi và sẽ đến bến bình yên của cuộc đời với những bước chân chậm mà chắc và cùng với những bước chân ấy là một trái tim liền sẹo một tâm hồn thanh thản.
Chân đi từng bước vỡ lòng
Đến từng bước đến về không quay về
Ở đâu  đất ở là quê
Ai cười hểu hảo lòng nghe xuề xòa !
Bây giờ dẫu có muộn nhưng  vẫn vui vì ta đã tìm được cho ta cái mình cần cái mình muốn và quan trọng là ta đã bằng lòng với hiện hữu xung quanh mình. Vỡ Lòng của anh là vậy đó ư !
Một bài lục bát quả thật  khó đọc vì những câu từ chắt lọc chạy đuổi bắt nhau về ẩn ý sâu xa. Khiến ta khó cảm nhưng hãy đọc chậm và xâu chuỗi  dữ liệu mà từng lời thơ chỉ lối thì đây là một bài thơ rất hay. Nó cuốn hút tôi đi theo nó cho đến câu cuối cùng và vỡ òa ra là vậy đó. Đây chỉ là cảm xúc và cái nhìn một chiều từ phía tôi mong tác giả và bạn đọc hãy coi bài viết này như một lời cảm ơn của tôi giành cho tác giả môt bài thơ mà tôi đã đồng cảm.

                       
                                                VỠ  LÒNG

Rồi  mùa  giáp  hạt , còn  ai

Tiếc  tình  lượm  mót  tàn  phai  khóc  tình

Thương  em  chiếc  bóng  phù  sinh

Lưu  đày  dĩ  vãng  một  mình  chung  thân !
*
Chim  bay  cánh  vỗ  phân  vân
Đường  xa  đôi  đoạn  ngập  ngừng….lại  bay
Trời  cao  có  gió , có  mây
Có  vầng  nhật  nguyệt  chia  ngày , chia  đêm !
*
Trái  tim  niềm  nỗi  đóng  nêm
Mỗi  ngày  thêm  một  muộn  phiền  lún  sâu
Xô  đời  sóng  gió  biển  dâu
Vô  thường , em  hỡi  nhiệm  mầu  ở  trong !
*
Chân  đi  từng  bước  vỡ  lòng
Đến  từng  bước  đến , về  không  quay  về
Ở  đâu  đất  ở  là  quê
Ai  cười  hểu  hảo , lòng  nghe  xuề  xòa !

                                                  Lý Đức Quỳnh_ĐN-20/11/2005

*Cảm ơn XS nhiều ! Quỳnh xin được đưa lên entry nhé !

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

MỘT MAI

    http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/m%E1%BB%99t_mai/31406                               


                                       MỘT  MAI

Em  đi  để  ánh  trăng  suông
Treo  đầu  ngõ  vắng  soi  buồn  vào  không
Tơ  vương  sương  khói  miên  trùng
Tiếng  đàn  gió  cũng  mịt  mùng  âm  hao !
*

Biển  khơi  giục  sóng  triều  trào
Nén  lòng  từng  vỡ  ba  đào….bở  hơi
Ta  còn  trĩu  nặng  gánh  đời
Gặp  em  kẽo  kẹt  nghẽn  lời  ru  rao !
*
Sông  Tương  lặng  cắm  con  sào
Giữa  miền  biệt  tiễn  thuở  nao  chia  dòng
Để  em  mây  gió  phiêu  bồng
Một  mai  quây  gót  mênh  mông  nhớ  về !

                                               Lý Đức Quỳnh_ĐN-27/2/2005

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

ĐƯA NGƯỜI

*Họa bài ĐƯA TIỄN của bạn BÌNH NGUYÊN.
                                                       

                                             ĐƯA TIỄN

                           Xin  tiễn  đưa  người  theo  áng  mây

                           Mà  sao  nước  mắt  thấm  mi  gầy

                           Thương  cho  số  phận  nhiều  xui  xẻo

                           Hận  lấy  kiếp  đời  lắm  rủi  may

                           Trót  trả  tình  kia  nhưng  chẳng  hết

                           Hòng  vay   nghĩa  ấy  cũng  còn  đầy

                           Đã  đành  trút  bỏ  làn  hơi  mỏng

                           Để  bản  thân  mình  theo  khói  bay.

                                                           Binhnguyen

Bài họa:


                                       ĐƯA   NGƯỜI

                            Đưa  người  sao  tiễn  được  theo  mây

                            Có  lẽ  thân  kia  cũng  lắm  gầy

                            Ly  biệt  xem  ra  trong  vận  rủi

                            Chia  lìa  như  thế  lại  điều  may

                            Thì  thôi  gửi  gió  cho  thêm  nhẹ

                            Cố  níu  nuôi  cơm  chẳng  được  đầy

                            Tâm  sự  lắm  khi  không  nói  tiện

                            Dùng  dằng  dứt  áo  tuột  là  bay !

                                          Lý Đức Quỳnh_ĐN-3/2013

TÌNH XA ĐƯA

Gió đưa buồn thoát vút chân mây,
Để lại bình an thấm mắt gầy.
Lệ thãm xưa kia mi ướt đậm,
Buồn thương ngày ấy mắt ròi may.
Nắng hiu hắc chiếu khơi nguồn nhớ,
Gió lãng cào mây đứng bóng đầy.
Hồn vút dâng cao bồi vọng tưởng,
Tình xa đưa tiễn thoát cao bay.
HỒ NGUYỄN
(06-01-2019)

ĐÁM MÂY TIỄN

Ra cửa nhìn lên một đám mây
Bâng khuâng bóng huyễn dáng hao gầy
Mênh mông cõi ảo tình chiu chắt
Bát ngát đời hư nghĩa mắn may
Tủi phận bao phen tìm quá khứ
Lừng danh muôn thủa phải lưu đầy
Khắp miền khói toả trôi huyền hoặc
Hơi nước hay là lệ thoáng bay ...
       Hawthorne  6 - 1 – 2020
CAO MỴ NHÂN

NGẬM NGÙI ĐƯA TIỄN

Đọc Xuôi:
Đưa người tiễn bạn gửi buồn mây,
Nát mộng đời hương dáng liễu gầy.
Mưa gió lạnh tàn khơi vận rủi,
Nước non mờ tắt lịm xuân may.
Thưa đời kiếp khổ sầu mang tủi,
Bạc phận lòng đau uất hận đầy !
Lừa lọc thế tình thương nước loạn…
Đưa hồn quyện khói lớp trầm bay !

Đọc Ngược:
Bay trầm lớp khói quyện hồn đưa,
Loạn nước thương tình thế lọc lừa.
Đầy hận uất đau lòng phận bạc,
Tủi mang sầu khổ kiếp đời thưa.
May xuân lịm tắt mờ non nước,
Rủi vận khơi tàn lạnh gió mưa !
Gầy liễu dáng hương đời mộng nát…
Mây buồn gửi bạn tiễn người đưa !
Liêu Xuyên

NGÀY CUỐI, DUYÊN THƠ

Hôm ấy trời buồn u ám mây
Tiễn đưa bạn gái tấm thân gầy
Nàng theo bên mẹ tìm hơi ấm
Nơi dễ quen nghề kiếm chút may
Tứ dõi, ba năm bền hướng đó
Vần trông, một bóng vững tâm đây
Duyên thơ phải lứa trời đâu phụ
Ngày cuối tin về đón chuyến bay .
Trần Như Tùng

NGẬM NGÙI...

Tình vương gió thoảng nhẹ làn mây
Mỏng mảnh duyên khô tựa trúc gầy
Bởi sống thừa cay,nên thiếu ngọt
Vì đời rậm rủi, mới thưa may (?)
Sầu thương ai khảo? mà hay đủ
Xa xót ai ao? để biết đầy???
Lạc bước tình trường,đành đứt đoạn
Ngậm ngùi trong bão dạt,mưa bay!
      9-1-2020
Nguyễn Huy Khôi

VĨNH BIỆT

Người đi, thương nhớ gửi ngàn mây
Ủ rũ,khôn nguôi phận liễu gầy
Tình lỡ vương mang,thừa trắc trở
Nghĩa đành vướng mắc,thiếu cơ may
Bên song vàng võ vầng trăng khuyết
Tựa gối đơn côi nước mắt đầy
Cứ ngỡ... ghi tâm lời thệ ước
Mà nay...đành đoạn để xa bay
Thanh Hoà

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

CHỜ BÃO !

     http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/ch%E1%BB%9D_b%C3%A3o/31497                                           

                                    CHỜ  BÃO !


Bão  đời  rồi  lại  bão  trời
Thiên  tai , nhân  họa  khổ  người  vần  xoay
Gia  tài  mẹ  có  đôi  tay
Miếng  cơm  và  miệng  sống lay lất  đời !
 *
Miền  Trung  nắng  gió  bời  bời
Lũ  theo  bão  ụp  xuống  chơi  vơi  bờ
Lưng  còng  cõng  trẹo  kiếp  hờ
Hết  cơn  bão  trước  lại  chờ  bão sau !
 *
Cái  eo  thắt  ruột  đến  đau
Bờ  dài  biển  rộng  bạc  đầu  sóng  xô
Tròng  trành  giữa  cuộc  nhấp  nhô
Thương  già  khóc  trẻ  nấm  mồ  cút  côi !.....
 *
Tấm  lòng  nhân  ái  quê  tôi
Lá  lành  đùm  bọc  răng  môi  nghĩa  tình
Dẫu  mong  manh  chốn  phù  sinh
Thâm  ân  khắc  cốt  vẫn  đinh  ninh  lòng !

             Lý Đức Quỳnh_ĐN-10/112013

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

LẮNG NGHE

                                             

                                    LẮNG  NGHE

Trăng  sương  gợn  gợn  thu  ba
Gió  lay  nhẹ  nhẹ  quyện  hòa  nguyệt  hương
Đêm  sâu  tiếng  vọng  chùa  chuông
Xuyên  màn  tối , rục  rịch  nguồn  khơi  mai !
*
Dậy  cùng  bóng  lấp , mờ  phai
Đau  còn  khập  khiễng  trần  ai  rã  nhừ
Đường  đời , lắc  lẽo  thế  ư ?
Chân  đi  mỗi  bước  cộng , trừ….mệt  mê !
*
Biển  trùng  sóng  gió  lê  thê
Vỗ  bờ , trào  bến  bề  bề  triều  âm
Giấc  lành  mẹ  ủ  xa  xăm
Đắng  cay  chịu  phận  rau  răm  ru  đời !
*
Nắm  buông , nhằn  nhọc  cuộc  người
Thõng  tay  nhàng  nhẹ  dạo  chơi  bên  lề
Gai  vương  vít  vướng  nhiêu  khê
Dỏng  tai  lòng  lắng  lặng  nghe  tiếng  lòng !

                         Lý Đức Quỳnh_ĐN-21/9/2006

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

ƯỚC NGUYỆN

   http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/%C6%B0%E1%BB%9Bc_nguy%E1%BB%87n/32795                                   


                                         ƯỚC  NGUYỆN


Nỗi  đời  xoắn  xít  nỗi  niềm
Ba  sinh  đuối  mộng  giữa  miền  nhân  gian
Lửa  lòng  bếp  nhóm , khơi  tàn
Ngờ  nghi  hồ  điệp , ngỡ  ngàng  nam  kha !
*
Gũi  gần  lẫn  trộn  lạ  xa
Với  ly  hoan  lạc , đắng  là  men  cay
Buồn  vui  vốc  nước  kẽ  tay
Chút  ngời  ngợi  thoáng  loáng  bày  vệt  trăng !
*
Sóng  yên  xin  trả  đất  bằng
Người  xưa  ước  nguyện  tấm  lòng  người  sau
Sông  dài , biển  rộng  vì  đâu ?
Dòng  trôi  muôn  thuở  phối  màu  thời  gian !

                             Lý Đức Quỳnh_ĐN- 10/2009

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

VỠ LÒNG

            http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/v%E1%BB%A1_l%C3%B2ng/31405                             


                                                VỠ  LÒNG


Rồi  mùa  giáp  hạt , còn  ai
Tiếc  tình  lượm  mót  tàn  phai  khóc  tình
Thương  em  chiếc  bóng  phù  sinh
Lưu  đày  dĩ  vãng  một  mình  chung  thân !
*
Chim  bay  cánh  vỗ  phân  vân
Đường  xa  đôi  đoạn  ngập  ngừng….lại  bay
Trời  cao  có  gió , có  mây
Có  vầng  nhật  nguyệt  chia  ngày , chia  đêm !
*
Trái  tim  niềm  nỗi  đóng  nêm
Mỗi  ngày  thêm  một  muộn  phiền  lún  sâu
Xô  đời  sóng  gió  biển  dâu
Vô  thường , em  hỡi  nhiệm  mầu  ở  trong !
*
Chân  đi  từng  bước  vỡ  lòng
Đến  từng  bước  đến , về  không  quay  về
Ở  đâu  đất  ở  là  quê
Ai  cười  hểu  hảo , lòng  nghe  xuề  xòa !

                                                  Lý Đức Quỳnh_ĐN-20/11/2005

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

CẢM NHẬN của bạn HUỲNH XUÂN SƠN(Phuvang Huỳnh)với bài KHÚC THU của Quỳnh

   http://tho.com.vn/b%C3%A0i_vi%E1%BA%BFt/ph%C3%AA_b%C3%ACnh/hu%E1%BB%B3nh_xu%C3%A2n_s%C6%A1n_v%E1%BB%9Bi_c%E1%BA%A3m_nh%E1%BA%ADn_b%C3%A0i_th%C6%A1_kh%C3%BAc_thu_c%E1%BB%A7a_t%C3%A1c_gi%E1%BA%A3_l%C3%BD_%C4%91%E1%BB%A9c_qu%E1%BB%B3nh/29293               


             Tôi chưa gặp anh, chưa biết nhiều về anh qua thơ văn, bởi tôi mới bắt gặp và đồng hành với dòng chảy thơ anh gần đây thôi. Trong những lần tôi hòa mình vào dòng sông thơ ấy tôi bắt gặp một Khúc Thu vâng chỉ là một Khúc Thu thôi chứ không phải  mùa Thu và chẳng phải tiết trời Thu. Tôi đặt câu hỏi, tôi tự trả lời và rồi tôi đã thực sự bị Khúc Thu này cuốn tôi vào trong nó để  từ đó tôi bước ra từng bước tìm  xem Khúc Thu của anh  muốn nói gì đây?
Mây ngàn giăng quạnh ngõ về
Giọt mênh mông rụng qua khe liêu lòng
Em đi để mặc hoang không
Cánh chao lẻ , vỗ quanh vòng đơn cô !
Một tâm trạng buồn nên không gian  cũng “Quạnh ngõ về” sự quạnh quẽ  lớn tới nỗi  chốn mênh mông này chỉ là một giọt thôi và giọt này rụng qua khe để cho nỗi cô liêu ùa về. chưa hết mở đầu khúc thu quạnh vắng này còn bởi giữa vòng đời cô quạnh và đơn lẻ. Một cánh Én chao lẻ loi thì đâu làm nên được chuyện gì đây? Khơi lại được gì đây? Em đã đi rồi và điều mà làm quạnh quẽ càng thêm quạnh quẽ bởi em “để mặc hoang không”? Một câu hỏi tôi đặt ra tại đây xin để ngỏ câu hỏi này: tại sao Em đi mà không phải là để mặc anh hay để mặc cái gì khác mà là để mặc hoang không?
Tôi bước tiếp với Khúc Thu:
Chớm Thu dợn sóng hải hồ
Bờ dài biển rộng đợi xô đẩy cuồng
Vọng  xa nhịp mõ hồi chuông
Niềm nghe đời nuối tình buông lừng khừng!
Anh đã mở cánh cửa rộng thêm một chút nữa để tôi bước đi trong Khúc Thu này của anh. Dòng đời anh đang trôi với bước chân lãng tử phiêu bồng khắp chốn với đầy đủ những hỷ nộ ái ố đời thường. Trong những cơn sóng quay cuồng đôi khi là sự xô đẩy  vùi dập đến nghiệt ngã giữa sông dài biển rộng của đời mà anh gặp khi “chớm thu” . Khi đang ngụp lặn giữa “chốn hải hồ” vì bị cuồng phong xô đẩy. Lúc này Khúc Thu bắt đầu lộ diện bởi anh đã nghe dẫu là mới “Vọng xa” thôi nhưng những tiếng mõ tiếng chuông này nó đã thức tỉnh trong anh một ngã rẽ và giờ đây mới là khoảng “hoang không” trong lòng nó  bị níu kéo giữa những phù phiếm xa hoa của đời thường anh muốn buông nhưng vẫn còn “lừng khừng”… sự biến thiên tâm lý dùng dằng này còn tiếp diễn ở khổ sau nữa
Trời lơ lửng đám phù vân
Trôi bèo bọt phía nghìn trùng xa xôi
Sông dùng dằng chảy bồi hồi
Bến chờ đón khách đưa người sang ngang
Buông tình anh lừng khừng, bây giờ anh thấy tất cả trong mình chỉ là “phù vân” lơ lửng  mà còn mù mịt tương lai hơn khi anh thấy như bèo bọt trôi phía “nghìn trùng xa xôi”. Anh đã thấy rõ sự dùng dằng trong mình  bởi “sông chảy bồi hồi” anh diễn tả dòng sông chảy mà cũng biết bồi hồi ! hay chính anh đang dùng dằng để buông bỏ những si mê đắm đuối giữa sông đời, bước lên một con đò đang đợi khách là anh, để đưa anh  sang sông hay nói cách khác là anh chuyển tâm mình từ động sang tĩnh giữa  cuồng quay biến thiên hỗn mang của ngũ hành.
Anh trở trăn, anh băn khoăn khi bị níu kéo, nhưng anh đã nghĩ đã đi dù còn khắc khoải bởi:
Em đi bỏ lại thu vàng
Lá rơi gió cuốn vào hoang vu tình
Nét gầy trơ giữa u thinh
Mai về mặc định trên cành di lai
Chân đi gõ bước một hai
Cung âm hòa điệu lạc sai khúc đời
Ta về tìm cội thảnh thơi
Ngày qua lá rụng lấp bời bời thu
Anh đã Ngộ ra và dẫu có thế nào nữa thì anh cũng quyết định cho cái sự dùng dằng này hết ngày hôm nay bởi em bỏ lại Thu Vàng và gió cuốn vào chốn hoang vu của tình . Hãy cho anh thời gian anh sẽ bước đi từng bước một chậm mà chắc bởi ngã rẽ này nó dẫn đến một con đường khác hẳn.Con đường này đối nghịch nó song song nhưng nó vẫn ở trong dòng đời mà anh đang ngụp lặn vùng vẫy và dùng dằng muốn thoát ra kia. Như hai cực âm và dương kia thôi nó đối nghịch nhưng nó trong nhau nó song song và nó tồn tại trong nhau. Anh đã ngộ anh đã buông không còn dùng dằng và không lừng khừng nữa. Anh quyết định rứt khoát: “Ta về tìm cội thảnh thơi” và thời gian sẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất cho anh tìm được “cội thảnh thơi” của mình thể hiện qua câu thơ: “Ngày qua lá rụng lấp bời bời thu”. Thu đây là dòng đời của anh và Khúc Thu là bước đệm dùng dằng của anh. Tôi nhận thấy bởi:
Hanh xiên sợi nắng sầu u
Chiều giăng sương chướng gió tù mù phai
Dáng duyên soi bóng trang đài
Em buông ta nhặt ru ngai ngái đời
Chớp nguồn từ biết khóc cười
Lắt lay ruội rã chơi vơi biển trùng
Gió mây ta bện hư không
Trả vay kiếp nợ người bồng bềnh phiêu
Sợi nắng hanh đã xiên vô nỗi u sầu và những điều mà anh không ngờ tới bởi nó không hề thuận theo qui luật của trời đất. Gió chướng thổi ngược thì là lẽ thường còn ở đây sương chướng là sao ? sương giăng ban đêm là thuận , nhưng ở đây nghiệt một nỗi « chiều giăng sương chướng » ! rồi để « gió tù mù phai ». Gió phai sương thì thuận rồi sao lại phải tù mù làm phai ?. có lẽ anh nghĩ vậy và anh đổ thừa vậy thôi phải không ? vì chính anh còn phải có hẳn một giai đoạn dùng dằng để mà quyết định « Em buông ta nhặt » cơ mà và nhặt về để « ru ngai ngái đời ». mà cuộc đời anh đâu có suôn sẻ gì đâu ? ngay từ đầu nguồn dòng sông đời nó đã nổi sấm chớp rồi và kéo đi theo cái chớp nguồn ấy là cả biển khơi trùng điệp những « rệu rã » « lắt lay » của cuộc đời không yên ả. Cho đến lúc mà anh đến khúc quanh ngã rẽ mới  anh đã hiểu ra đã nhận thấy đâu là phù vân ! Đâu là chốn bồng bềnh phiêu du cho mình  sau khi anh đã trả hết nợ vay.
Giờ đây thì anh đã khắc họa rõ chân dung Em . Em không hề buông một cách vô thức Em buông vì Em biết anh sẽ nhặt .Em đi vì em đã biết một ngày anh sẽ ngộ ra sau tất cả những lốc giông  của cuộc đời mà kiếp trước anh vay. Kiếp này anh phải trả và khi trả hết anh sẽ bước vô Khúc rẽ mà với riêng anh khúc rẽ này nó đã rơi vô buổi chiều của cuộc đời.Chưa hẳn là sang đông và hạ cũng không còn nữa Nên để đánh dấu khúc rẽ này anh đã gọi nó là Khúc Thu. Khúc Thu tức khúc quanh của dòng đời anh. Một trạm dừng tất yếu phải có ai dứt khoát buông được những ánh hào quang mênh  mông  của vật chất, cái ma lực quyến rũ của nhan sắc coi đó chỉ là phù vân như anh thì họ rẽ được và bước những bước vững vàng trên con đường tới vô ngã. Em  không là người mà là bến, là đò để hướng, để đi và để đến, nói tóm lại Em là vô hình dễ thấy mà khó theo . Còn Khúc Thu thì tác giả đã qua được và đang đi và sẽ đến đích. Viết đến đây tôi bỗng có một niềm ao ước là ở Vô Ngã tôi sẽ đến tôi lại được gặp thơ anh và anh em lại có dịp trò chuyện bằng thơ
Một bài lục bát dài có thể nói là khó đọc bởi anh dùng quá nhiều phương pháp đảo từ. nhiều từ láy. Nhưng chứa đựng nhiều hàm ý sâu sắc và súc tích đầy tình và tính nhân văn  theo triết lý nhà phật và ảnh hưởng qui luật của ngũ hành  nên góp phần làm bài thơ khó hiểu , nhưng khi đã đi sâu tìm hiểu, nó là một bài thơ hay và hấp dẫn người đọc. Cám ơn tác giả  Lý  Đức Quỳnh với bài thơ Khúc Thu đã cho tôi có cơ hội trải nghiệm mình. Trong khi đồng hành cùng Khúc Thu có thể với vốn sống hạn chế của mình tôi chưa thể hiểu hết những tâm tư tình cảm của tác giả và trên hết là ý thơ, tình thơ và hồn thơ mà tác giả muốn gửi gắm vào bài thơ. Mong tác giả và bạn đọc hãy coi đây là cái nhìn một chiều phiến diện của riêng cá nhân tôi giành cho một bài thơ mà tôi rất thích. Và đây là bài thơ ấy :
KHÚC THU
Mây ngàn giăng quạnh ngõ về
Giọt mênh mông rụng qua khe liêu lòng
Em đi để mặc hoang không
Cánh chao lẻ, vỗ quanh vòng đơn cô !
*
Chớm thu dợn sóng hải hồ
Bờ dài , biển rộng đợi xô đẩy cuồng
Vọng xa nhịp mõ, hồi chuông
Niềm nghe đời nuối tình buông lừng khừng !
*
Trời lơ lửng đám phù vân
Trôi bèo bọt phía nghìn trùng xa xôi
Sông dùng dằng chảy bồi hồi
Bến chờ khách đón đưa người sang ngang !
*
Em đi bỏ lại thu vàng
Lá rơi gió cuốn vào hoang vu tình
Nét gầy trơ giữa u thinh
Mai về mặc định hiện cành di lai !
*
Chân đi gõ bước một hai
Cung âm hòa điệu lạc sai khúc đời
Ta về tìm cội thảnh thơi
Ngày qua úa rụng lấp bời bời thu !
*
Hanh xiên sợi nắng sầu u
Chiều giăng sương chướng rải tù mù phai
Dáng duyên soi bóng trang đài
Em buông ta nhặt ru ngai ngái đời !
*
Chớp nguồn từ biết khóc cười
Lắt lay ruội rã chơi vơi biển trùng
Gió mây ta bện hư không
Trả vay kiếp nợ người bồng bềnh phiêu !

Tác giả Lý Đức Quỳnh – ĐN,Thu 2012

Sài Gòn 28/10/2013
Huỳnh Xuân Sơn

             Chào XS,
Trước hết cho Q bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với XS.Phải thành thật nói
như thế.Vì khi Q đưa bài này lên blog cũng không dám mong gì đâu,nếu
bè bạn đọc có được chút tương đồng trong éo le cảnh ngộ của đời mình mà sẻ
chia với từng ý tưởng,cùng ngóc ngách riêng lẻ,chỉ thế thôi !
Hình tượng"Em" trong Khúc thu,chẳng phải là người con gái nào cả.Em,để lãng mạn hóa cho dịu nhẹ những khô khan đang chuyển biến trong cõi tâm thức với những dằn
vặt,những trăn trở để vượt qua,để vui sống sau một chặng đường dài
lang bạt,nổi trôi chỉ để nhặt nhạnh những đau thương,tan vỡ,xót xa,thất vọng,cũng lắm khi mấp mé bên bờ vực của tuyệt vọng...Em cũng là ý thức tự phản tỉnh,dừng bặt những dự phóng viển vông,vọng tưởng lan man quay về trong thực tại với những điều kiện hiện sinh đang diễn tiến,giáp mặt với cuộc đời,đối diện với chính mình và bước đi trong cách thế không khác là hội nhập trong lưu chuyển của dòng chảy nhân quả tương liên....(nói theo cách nói dân gian là trả nợ)
XS đã làm cho mình kinh ngạc với năng lực thẩm thấu và giải mã những
ký hiệu ngôn từ để nhận diện và hiện bày dòng chảy ngấm ngầm bên trong cuộc đời lặng lẽ,mà bài thơ như kể một câu chuyện tình vô vọng .....
Một lần nữa lại cảm ơn bạn thôi !
             Lý đức Quỳnh_ĐN-29/10/2013