ĐỜI
Dòng thời gian trôi đi lặng lẽ
Con đường trần quạnh quẽ cô liêu
Nhìn đời đôi mắt đăm chiêu
Tay thương níu được bấy nhiêu nỗi niềm.
Nơi đất khách mỗi chiều im ắng
Chốn quê người mưa nắng tuyết sương
Bao năm cuộc sống ly hương
Xót xa thân phận náu nương xứ người.
Sáng xách túi đến nơi công sở*
Chiều lê chân bước trở lại nhà
Mỗi đêm dõi mắt phuơng xa
Ẩn trong đôi mắt lệ hòa đêm đen.
Bốn sáu năm chưa quen cuộc sống
Ba vạn ngày gối mộng tàn canh
Nỗi buồn ngày tháng quẩn quanh
Bao nhiêu ước nguyện đã thành khói sương.
2025-07-24
Võ Ngô
*Lunch Box
Thơ Họa:
BỖNG THÀNH MÂY SƯƠNG
Anh xa rồi… tròn năm có lẽ
Ngày tháng buồn cô quẽ hoang liêu
Nhớ từng kỷ niệm chắt chiu
Bên hiên chiều lặng… bao nhiêu xót niềm
Nhìn vầng trăng chạnh thương người vắng
Ôi còn đâu bóng nắng giọt sương
Ngắm quỳnh đêm thoáng mùi hương
Tách trà nguội lạnh còn nương tay người
Đêm nguyệt tận người Tần kẻ Sở
Anh quay về ba tháng rời nhà
Bùi ngùi hơi ấm người xa
Khi mờ khi tỏ nến hoà quyện đêm
Giờ vĩnh biệt người rời kiếp sống
Chỉ bên nhau trong mộng thâu canh
Chập chờn bóng hiện loanh quanh
Cách gì ôm giữ… bỗng thành mây sương
Kiều Mộng Hà
July.24.2025
LOANH QUANH .
m
Thương quá cô em làm bạn lẻ
Nơi quê người lặng lẽ hoang liêu
Khiến tôi cứ muốn ra chiêu
Cô gạt bỏ được bao nhiêu tị niềm
m
Không hẹn bởi mai mưa hoặc nắng
Chỉ âm thầm lỡ vắng đường sương
Cũng là lữ khách tha hương
Nhưng vẹn tình ý gia nương của người
m
Rồi kiếm tìm công chuyện hãng sở
Nơi trường chợ đỡ sợ gần nhà
Lo toan đâu đó nào xa
Đêm cạn hòa bóng nhạt nhòa tối đen
m
Nửa thế kỷ đã yên lẽ sống
Năm mươi năm ước vọng sang canh
Bâng khuâng bếp lửa loanh quanh
Hành thiện tâm nở đẹp cành sương hoa …
m
Rancho Palos Verdes 24 - 7 – 2025
CAO MỴ NHÂN
ĐÊM BUỒN VIỄN XỨ
Trăng nhạt nhòa, u buồn bởi lẽ
Đứng một mình, đơn lẻ, hoang liêu
Trà thơm tự rót, riêng chiêu
Tâm tư u uẩn liêu xiêu một niềm...
Cảnh vườn khuya im lìm, yên ắng
Bàn thờ thiên tĩnh lặng trong sương
Nhẹ nhàng thắp một nén hương
Cảm thương số phận thân nương đất người.
Ngày vất vả miệt mài việc sở
Đêm trở trăn thương nhớ quê nhà
Họ hàng, quyến thuộc gần xa
Mịt mờ tin tức nhạt nhòa khoảng đen.
Chán xã hội bon chen lối sống
Từng đêm dài dỗ mộng cầm canh
Ra vào luẩn quẩn loanh quanh
Nghe côn trùng khóc đoạn đành trong sương.
Sông Thu
( 25/07/2025 )
ĐỘC HÀNH
Nhìn mưa rơi lòng buồn vì lẽ
Bước chân đơn nặng nỗi sầu liêu
Một thời cậu ấm, cô chiêu
Sa cơ thất thế bao nhiêu ưu niềm.
Đêm về khuya càng thêm yên ắng
Bờ vai gầy ướt đẫm vì sương
Lang thang như kẻ tha hương
Hai bàn tay trắng khó nương nhờ người.
Đời phiêu bạt không quên xứ sở
Suốt đêm thâu trằn trọc nhớ nhà
Quê ơi!nay dẫu cách xa
Vẫn thương đất mẹ châu hoà tròng đen.
Dù khốn khó vẫn luôn vui sống
Cơm qua ngày đạm bạc rau canh
Bao nhiêu vất vả vây quanh
Tóc xanh giờ đã nhuốm thành pha sương.
LAN
(25/07/2025)
BÈO DẠT MÂY TRÔI.,,
Bèo dạt mây trôi thân đơn lẽ
Tựa cánh Bèo theo nước quạnh hiu
Mênh mông Trời Nước liêu xiêu...
Khi tan khi hiệp biết nhiêu nỗi niềm.
xxx
Sông Hồ Bèo dạt sóng trôi êm
Nhấp nhô theo gió lượn sóng nhồi.
Bể Trần Bảo tố khắp nơi ,
Nhân gian thống khổ mưa rơi ngập trời...
xxx
Bèo Nước thi không thể tách rời
Thung dung tự tại theo dòng trôi.
Dù Mây kia ở trên trời,
Một cơn gió thổi cũng rồi phù vân...
xxx
Mặc Đời biếm nhẽ hay biệt phân,
Thân Bèo vẫn giữ tánh sạch trong
Tâm hồn thanh thản an lòng,
Điềm nhiên mọi cảnh long đong không màng...
Mỹ Nga
25/07/2025 ÂL,01/07/ẤT TỴ
ĐỜI TÔI GIỜ…
( thể song thất lục bát)
Đời tôi giờ như chim xé lẽ
Đã xa bầy sống rẻ tịch liêu
Nhớ thời bên Mẹ chắt chiêu
Còn Cha dạy dỗ bao nhiêu nở niềm
Đời tôi giờ từng chiều sâu lắng
Ở xứ người trưa nắng tối sương
Khiến lòng chạnh nhớ quê hương
Có khu vườn lẫn ruộng nương bao người
Đời tôi giờ thân sơ thất sở
Sống bơ vơ chỗ ở không nhà
Chẳng người thân thích gần xa
Cô đơn lạc lõng phủ nhoà bóng đen
Đời tôi giờ xứ người kiếm sống
Nửa trăm năm lẻ bóng thâu canh
Lạ người lạ cảnh chung quanh
Rất nhiều mộng ước trở thành giọt sương
Songquang
20250725
ĐỪNG QUAY LƯNG VỚI KẺ ĐAU KHỔ!
Ở đời sống sao cho phải lẽ,
Những người hay khoe mẽ quan liêu,
Đừng như cậu ấm cô chiêu,
Quay lưng kẻ khổ bao nhiêu nỗi niềm:
Vợ mong chồng vẫn biền biệt im ắng,
Nơi rừng sâu mưa nắng gió sương.
Tháng ngày chẳng thấy quê hương,
Thấy toàn những chuyện bất lương giết người.
Lết thân tàn héo hon khổ sở,
Lấy lồng giam cũi chó làm nhà.
Kín bưng nào thấy phương xa,
Đưa tay sờ soạng chỉ là bóng đen.
Chỉ biết cầu Ơn Trên cho sống,
Còn được nghe tiếng trống chòi canh.
Những là tính quẩn lo quanh.
Bao nhiêu ước vọng trở thành bụi bay.
Đỗ Quang Vinh
26-7-2025
NỬA ĐỜI
Ta gặp người bao lâu có lẽ
Bù đắp đầy đơn lẻ quạnh liêu
Bình minh rọi ánh quang chiêu
Là chung chia sẻ bao nhiêu cạn niềm
Lỡ những lúc bệnh tình úng ắng
Và những ngày cảm nắng phong sương
Tưởng rằng mấy nỗi tha hương
Nhưng vòng tay ấy còn nương theo người
Có đôi khi chuyện đời xoay sở
Mộng đời kia đã lỡ quê nhà
Chập chùng mãi tận phương xa
Mắt ai nắng ấm chan hòa lánh đen
Tháng ngày đi vùi quen nhịp sống
Bó gối buồn gửi chốn thâu canh
Nửa đời còn mãi loanh quanh
Nơi kia thành quách mộng đành gác sương.
Lê Mỹ Hoàn
7/2025
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!