Thứ Hai, 24 tháng 6, 2024

VỠ LÒNG –Thơ: Lý Đức Quỳnh, –Bài cảm nhận: Huỳnh Xuân Sơn



VỠ LÒNG

–Thơ: Lý Đức Quỳnh

–Bài cảm nhận: Huỳnh Xuân Sơn

Nền giáo dục bây giờ không còn lớp vỡ lòng nữa chỉ còn các lớp ngoại ngữ vỡ lòng…. Thời tôi đi học những năm 76 của thế kỷ trước còn có hẳn một lớp vỡ lòng trước khi vào học lớp một cơ. Nói vậy để thấy rõ hơn vỡ lòng là mới mẻ là mới bắt đầu.  Đại Thi Hào Nguyễn Du  cũng có khái niệm về vỡ lòng như thế này:

  Xót mình cửa gác buồng khuê

Vỡ Lòng học lấy những nghề nghiệp hay

(Truyện Kiều-Nguyễn Du)

Thế mà đến nhà Lý Đức Quỳnh tôi lại gặp ngay cái tựa đề Vỡ Lòng cho một bài thơ của anh. Thật lạ Anh đã quá nửa đời người rồi sao còn vỡ lòng gì đây. Trí tò mò nổi lên tôi liền tìm cách làm sao vào được lớp vỡ lòng mà anh đang học này.

Rồi mùa giáp hạt, còn ai?

Tiếc tình lượm mót tàn phai khóc tình

Thương em chiếc bóng phù sinh

Lưu đày dĩ vãng một mình chung thân!

Trời ạ mới bước vô gặp ngay “Mùa giáp hạt” chữ Rồi  đảo chỗ đứng làm tăng thêm câu anh hỏi chỉ để hỏi “Còn ai”. Giáp hạt thì chẳng còn gì đâu? Mà mùa tình giáp hạt thì lại càng chẳng có gì cho anh lượm mót cả.  Anh nói “Thương Em chiếc bóng phù sinh”. Lưu đày trong cái dĩ vãng trống trơn ấy chung thân hay anh đang thương chính mình đây? Thôi anh đã biết lượm mót tàn phai để rồi phải” khóc tình”. Thì hãy cứ khóc đi khóc cho vơi nỗi sầu mặn đắng. ngay bờ môi mà chưa nỡ bỏ còn “Tiếc tình”. Thì chắc hẳn cả anh cả Em kia đều phải “Lưu đày dĩ vãng thôi”. Nhưng rất may mắn có lẽ do khóc nên Anh đã nhận ra một điều rất quan trọng trong cuộc sống đó là:

Chim bay cánh vỗ phân vân

Đường xa đôi đoạn ngập ngừng… lại bay

Trời cao có gió có mây

Có vầng nhật nguyệt chia ngày chia đêm.

Anh đã bừng tỉnh và nhận ra Chim có đôi cánh để bay. Đại Bàng có đất của Đại Bàng có bầu trời rộng lớn của nó. Se sẻ cũng có bầu trời của nó. Tạo hóa đã sắp đặt rồi. Nó tung bay nó xoải cánh nếu có một chút nào đó ngập ngừng thì cũng chỉ là ngập ngừng thôi nó vẫn bay. Dải ngân hà lồng lộng trên cao kia cũng vậy,Có trăng có mặt trời đại diện cho ngày và đêm. Hết ngày sẽ tới đêm chỉ có một khoảng đệm rất ngắn. Hoàng hôn. Tận cùng của đêm sẽ là ngày với hai khoảng lặng:Rạng đông và bình minh. Như thuyết âm dương kia nó cũng vậy. Âm dương luôn đối lập nhau và cái này tới ắt cái kia phải lui. Ở đây còn một nghĩa sâu xa nữa là con người ta đến với cái xấu thì dễ hơn là từ cái xấu mà rũ bỏ để làm điều tốt đối nghịch. Trong mỗi con người chúng ta khi tạo hóa cho làm người đã cho ta có cả cái tốt cái xấu bên trong chỉ là lý trí ta muốn biến ta thành người xấu hay tốt mà thôi. Một vòng luân hồi luôn khép kín cho mỗi chúng ta mà.

Khi nhận ra sự biến thiên tuần hoàn này anh chợt nhìn lại mình và thấy:

Trái tim niềm nỗi đóng nêm

Mỗi ngày thêm một muộn phiền lún sâu

Xô đời sóng gió biển dâu

Vô Thường em hỡi nhiệm màu ở trong!

Trời ơi có ai mà như anh không? Bao nhiêu nỗi niềm  chắc cũng chẳng êm đẹp gì lại đi Chất chứa trong trái tim vốn đã quá chật hẹp cho một tâm hồn đa cảm rồi. Khi  đã đầy mà  muốn chứa thêm thì bắt buộc phải “đóng nêm” để dồn thêm thôi. Cứ thế mỗi ngày mỗi xô dạt bởi dòng đời mà anh đang bơi giữa “sóng gió biển dâu” , nỗi niềm chất chứa mỗi ngày không bị “lún sâu” mới là lạ phải không ạ. Nhưng may mắn đã mỉm cười và dang tay kéo Nêm ra khỏi trái tim anh rồi. Vết sẹo để lại không dễ liền nhưng nó cũng bớt nhức nhối hơn khi nêm kia còn. Tại sao lại vậy ư? Bởi anh đã nhận thấy trong những nghiệt ngã những đau khổ kia cuối cùng cũng có đường chân trời soi sáng dắt anh ra thoát khỏi bề trầm luân. Mà có lẽ kiếp trước anh nỡ vay và hôm nay lúc này khi anh ngộ ra là khi anh đã trả hết nợ tiền kiếp.

Anh trả hết thì tất cả trong anh giờ đây lại phải bắt đầu từ đầu. anh phải đi lại từ những bước chập chững ngày xưa anh đi Nhưng giờ đây anh sẽ đi và sẽ đến bến bình yên của cuộc đời với những bước chân chậm mà chắc và cùng với những bước chân ấy là một trái tim liền sẹo một tâm hồn thanh thản.

Chân đi từng bước vỡ lòng

Đến từng bước đến về không quay về

Ở đâu đất ở là quê

Ai cười hểu hảo lòng nghe xuề xòa !

Bây giờ dẫu có muộn nhưng vẫn vui vì ta đã tìm được cho ta cái mình cần cái mình muốn và quan trọng là ta đã bằng lòng với hiện hữu xung quanh mình. Vỡ Lòng của anh là vậy đó ư !

Một bài lục bát quả thật khó đọc vì những câu từ chắt lọc chạy đuổi bắt nhau về ẩn ý sâu xa. Khiến ta khó cảm nhưng hãy đọc chậm và xâu chuỗi  dữ liệu mà từng lời thơ chỉ lối thì đây là một bài thơ rất hay. Nó cuốn hút tôi đi theo nó cho đến câu cuối cùng và vỡ òa ra là vậy đó. Đây chỉ là cảm xúc và cái nhìn một chiều từ phía tôi mong tác giả và bạn đọc hãy coi bài viết này như một lời cảm ơn của tôi dành cho tác giả môt bài thơ mà tôi đã đồng cảm.

Huỳnh Xuân Sơn

Sàigòn, 15/11/2013

***

VỠ  LÒNG

 

Rồi mùa giáp hạt, còn ai ?

Tiếc tình lượm mót tàn phai khóc tình

Thương em chiếc bóng phù sinh

Lưu đày dĩ vãng một mình chung thân !

 

Chim bay cánh vỗ phân vân

Đường xa đôi đoạn ngập ngừng... lại bay

Trời cao có gió, có mây

Có vầng nhật nguyệt chia ngày, chia đêm !

 

Trái tim niềm nỗi đóng nêm

Mỗi ngày thêm một muộn phiền lún sâu

Xô đời sóng gió biển dâu

Vô thường, em hỡi nhiệm mầu ở trong !

 

Chân đi từng bước vỡ lòng

Đến từng bước đến, về không quay về

Ở đâu đất ở là quê

Ai cười hểu hảo, lòng nghe xuề xòa !

Lý Đức Quỳnh

ĐN-20/11/2005


Thơ Họa:

 

TÌNH VẸN TRONG TA

 

Bạn bè nhớ lại ..còn ai,

Xưa gìn khắng khít sớm phai nghĩa tình.

Buồn cho cái kiếp nhân sinh,

Nay thay mai đổi chẳng gìn mến thân.

 

Đời là một kiếp phù vân,

Mới xinh xắn đó tan vần phủi bay.

Tình như bóng dáng mờ mây,

Sáng còn lơ lửng héo gầy về đêm.

 

Vở lòng xưa học luật nêm,

Câu thơ bóng bẩy êm đềm gắn sâu.

Dù cho bão táp bể dâu,

Chân thành rán giữ bước đầu sáng trong.

 

Tình yêu đẹp mãi trong lòng,

Trước sau như một sáng trong đi về.

Thương dầu cách trở xa quê,

Vẫn tròn ân nghĩa gặp lê xuề xòa…!!

                          *

Chung tình giữ vẹn trong ta!!!

HỒ NGUYỄN

 (24-6-2024)

 

BÀI HỌC

 

Cả hai bạn đó là ai ?

Mà sao ăn ý nhợt phai mối tình

Quen nhau từ thuở mới sinh

Hay là cùng lớn khổ mình một thân

 

Qua đèo sướt mướt Hải Vân

Vẳng tai xao xuyến mây ngừng chợt bay

Trên cao ngọn gió cuốn mây

Ra đi đâu ngỡ trắng ngày tối đêm

 

Thề nguyền đôi lứa dính nêm

Mới hay thời thế gây phiền thâm sâu

Bủa dăng hụp lặn bể dâu

Duyên phần trời định chen mầu ẩn trong

 

Đời người bài học làm lòng

Mẹ cha dạy nết đi mong nhớ về

Éo le nay đã đâu quê

Bản đồ rao bán tai nghe ù xoà …

Yên Hà

24/6/2024

 

SÓNG VỠ .

                  m

Từ phen sóng vỡ bờ ai

Nước sông cũng lạt phôi phai cuộc tình

Chập chờn, mòn mỏi mưu sinh

Thương em hay nhớ bóng mình tủi thân

                  m

Thế rồi trời nổi phong vân

Đồng hành sao áo em ngừng gió bay

Vẫn mùa giáp hạt đồng mây

Ruộng chưa xanh lúa, mạ ngày rầy đêm

                  m

Cơm chan nước mắt sầu nêm

Mẹ già nấu cháo, buồn phiền mắt sâu

Lệ vàng ánh đuốc vạt dâu

Chắc người mong trúng hoa mầu vườn trong

                    m

Tình xô sóng vỡ tràn lòng

Bâng khuâng vời vợi thu không vọng về

Đã đành đất dựng làng quê

Tóc mây thả lỏng sợi nghe loà xoà ...

  Los Angeles  24 - 6 - 2024

CAO MỴ NHÂN

 

NHẶT BÓNG TÌNH YÊU

 

Đường xưa thui thủi còn ai

Gió lay lá rụng nhạt phai cuộc tình

Đời là một kiếp nhân sinh

Em đi nhặt bóng thương mình với thân

———

Từ anh cất bước long vân

Trời Tây cách trở nợ ngừng duyên bay

Em về un khói làm mây

Viết câu thương nhớ gởi ngày mong đêm

———

Phố phường người chật như nêm

Hồn em chết lặng muộn phiền mắt sâu

Buồn tình ngó quẩn đâu đâu

Chờ cho phép lạ nhiệm mầu đợi trông

———

Yêu thương giữ kín trong lòng

Dù ai ngàn dặm mãi không trở về

Nhớ gì buổi tối xa quê

Sợi tình thả lỏng tim nghe lệ xoà

Hưng Quốc

       Texas 6-24-2024

 

THÔI THÌ ,

 

Bồi hồi thiếu đủ thừa ai ?

Phải chăng sóng gió phôi phai cuộc tình

Đâu rồi cái thuở mưu sinh

Phong ba bão táp khiến mình chua thân

 

Phương này dẫu óng tơ vân

Nhưng sao lòng cứ không ngừng mộng bay

Kìa là ngũ sắc óng mây

Dáng hình hấp dẫn tô ngày và đêm

 

Cõi lòng lơi lỏng nén nêm

Để cho sầu héo não phiền vợi sâu

Ai người chẳng gặp bể dâu

Thôi thì mong mỏi phép màu mãi trong

 

Lung linh thời khắc “vỡ lòng “

Đẹp xinh một thuở giờ không đường về

Nhớ thời đậm chất chân quê

Ngây ngô mộc mạc thường nghe cười …xoà !

PHƯỢNG HỒNG

 

TÌM BÓNG

 

Chiều thầm bóng đổ còn ai

Tìm trong hư ảo dấu phai cuộc tình

Trở mình giấc mộng ba sinh

Rong rêu dĩ vãng soi mình nhọc thân

 

Từng vùng sương khói áng vân

Chập chờn từng cụm khi ngừng khi bay

Ngàn năm trôi mãi vầng mây

Lửng lờ phiêu dạt giữa ngày và đêm

 

Nắng mưa trộn lẫn đo nêm

Phù du mấy chốc ưu phiền lắng sâu

Đi qua cánh gió ngàn dâu

Khơi dòng nước mắt sắc mầu đục trong

 

Bâng khuâng tự hỏi tim lòng

Đã tìm gương bóng hay không trở về

Nơi miền cát bụi đường quê

Đêm ru giấc hạc tiếng nghe vỡ xoà

     Minh Thúy Thành Nội

Tháng 6/24/2024

 

SÓNG TÌNH

                 

Lên đường chẳng biết tìm ai?

Miên man nghĩ ngợi nào phai sóng tình

Như đà tựa thể hồi sinh

E dè tự hỏi do mình hết thân?

                 

Ru hồn quyện cả áng vân

Đàn ong cánh rũ sao ngừng chẳng bay?

Hay còn bận ngắm làn mây

Im lìm hoa dỗi trọn ngày suốt đêm

                 

Hương ngào tỏa ngát vị nêm

Vui mừng xóa bỏ ưu phiền đượm sâu

Cho dù biển hoá nương dâu

Tâm bình nhẹ nhõm pha mầu nước trong

                   

Băn khoăn bỗng chợt rối lòng

Mơ hồ một chút hư không gọi về

Sáo diều lảnh lót đồng quê

Tiếng ai giòn giã…lại nghe cười xoà!

 Như Thu

06/24/2024

 

TÌNH ĐÃ NHẠT PHAI

 

Phượng hồng gợi nhớ đến ai

Mùa hè năm ấy nhạt phai cuộc tình

Nhọc nhằn năm tháng mưu sinh

Vẫn mong được gặp lại mình...vẫn thân !

 

Cuộc đời như một áng vân

Trôi đi, trôi mãi chẳng ngừng đường bay

Miệt mài gió thổi đưa mây

Đổi thay màu sắc giữa ngày và đêm.

 

Niềm vui thuở ấy như nêm

Giờ thì tản mác, ưu phiền hút sâu

Lòng người bãi bể nương dâu

Sông đời chuyển đục thay màu nước trong.

 

Trách ai đổi dạ thay lòng

Lạnh lùng ngoảnh mặt đi không trở về

Ngậm ngùi ta ở xóm quê

Ngày trông nắng đổ, đêm nghe mưa xòa.

    Sông Thu

( 25/06/2024 )

 

SÀI GÒN NHỎ

(Little Sai Gon)

 

Người muôn năm cũ còn ai

Sài Gòn tên đổi có phai được tình?

Sài Gòn nơi chốn ta sinh

Sài Gòn xưa mất... giận mình, thương thân...

 

Một ngày trời nổi phong vân

Sài Gòn bát nháo... tần ngần, hồn bay

Sài Gòn bỏ lại, mờ mây

Khi xa mới biết thương ngày nhớ đêm.

 

Sài Gòn tất bật như nêm

Giữa lòng phố thị, em phiền nhớ sâu

Xứ người cám dỗ, bể dâu

Mong anh lòng được phép mầu gìn trong.

 

Sài Gòn sống mãi trong lòng

Sài Gòn chưa đổi thì không thể về

Sài Gòn Nhỏ đó là quê

của người "tị nạn" nhớ về Việt -Nam...

DUY ANH

 

NỖI BUỒN.

 

Nỗi buồn biết ngỏ cùng ai,

Mùa hè năm ấy làm phai duyên tình.

Chiến bào đổi áo thư sinh,

Chí trai nợ nước quên mình hiến thân.

 

Tiền đồn dõi bóng bạch vân,

Mây Tần lơ lửng khi ngừng lúc bay.

Quê tôi ở dưới cụm mây,

Lũy tre ruộng lúa nắng ngày trăng đêm.

 

Hội hè người chật như nêm,

Tân ca cổ nhạc giải phiền nông sâu.

Các cô thôn nữ tằm dâu,

Nhà nông cực khổ hoa mầu ngoài trong.

 

Yêu em ấp ủ bên lòng,

Quốc gia hữu sự quyết không trở về.

Chỉ thương em gái dưới quê,

Mỗi lần gặp mặt chỉ nghe cười xòa.

  Mỹ Ngọc.

June 25/2024.

 

MÃI NHỚ NGƯỜI ƠI.

 

Trong tim khắc bóng hình ai

Phương trời xa cách chẳng phai ân tình

Cũng vì cuộc sống mưu sinh

Bôn ba xa xứ,phận mình lo thân.

 

Hãy trông đôi bạn phong vân

Mưa,giông gắn bó cùng ngừng cùng bay

Gió luôn quyện lấy chân mây

Buồn vui uyển chuyển cả ngày lẫn đêm.

 

Phố thị xe cộ như nêm

Gặp mùa đại dịch buồn phiền khổ sâu

Trải qua một cuộc bể dâu

Muộn loài hồi sức đổi màu tươi trong.

 

Vì tham phú quý dối lòng

Thuyền xa bến đỗ sẽ không quy về

Nhớ ai về lại chốn quê

Bến xưa còn đó,lòng tê lệ xòa.

      LAN.

(26/06/2024).

 

PHÔI PHA

 

Đường trần lạc mối duyên ai

Để cho tình lỡ nhạt phai cuộc tình

Cũng vì kiếp sống tồn sinh

Dặn lòng xin hãy hết mình giữ thân !

 

Đời là một áng phù vân

Cứ bay, bay mãi không ngừng nghỉ bay

Nên ta cứ muốn làm mây

Cho thân trôi nỗi cả ngày lẫn đêm

 

Dòng đời chật cứng như nêm

Phôi pha cũng chỉ nhận phiền thêm sâu

Đời là một cuộc bễ dâu

Còn ta như nước đổi màu lắng trong

 

Có ai xét hỏi lại lòng ?

Qua cơn sóng dữ lại không muốn về

Xin làm một gã chân quê

Tâm hồn thanh thản được nghe gió xoà

 Songquang

 20240627

 

NÁT LÒNG…

 

Giữ hoài một bóng hình ai

50 năm vẫn chưa phai mối tình

Biết rằng chẳng nợ  ba sinh

Tình riêng ấp ủ…riêng minh tủi thân!

 

Người đi về cõi phù vân

Đại bàng gãy cánh, sớm ngừng cuộc bay

Chập chùng mây…chập chùng mây

Vầng dương lịm chết cả ngày lẫn đêm!

 

Buồng tim gói chặt như niêm

Bao nhiêu ký niệm u phiền in sâu

Biết rằng bãi biển,nương dâu

Giòng đời muôn thủa hai màu đục, trong

 

Vẫn mơ dù nát tan lòng

Anh từ trong cõi hư không bước về

Cùng em trên cánh đồng quê

Tay đan tay lặng thầm nghe gió xoà…

Thy Lệ Trang

 

NHỚ “BÌNH KHUÊ CẨM” TRƯỜNG XƯA

 

Ngày xưa tiểu học với ai (?)

Thương “Bình Khuê Cẩm” trúc mai chữ tình…

Trăm năm biết có “ba sinh” (?)

Nổi trôi”hương lửa” gập ghềnh tấm thân…!

 

Tương lai số kiếp phù vân

Đường quê gió bụi thập phần cuốn bay

Lửng lơ đỉnh núi chòm mây

“Ba Nà” ngắm cảnh cả ngày lẫn đêm

 

Nhớ thương Đà Nẵng “chả nêm”

Người yêu bé nhỏ muộn phiền khắc sâu

Xót đời lưu lạc bể dâu

Lương duyên tiền định nhiệm mầu “nước trong”

 

Em ơi…! Cẩm Lệ ấm lòng

Ra đi lập nghiệp lâu không thấy về…!

Tạm dung đất khách thành quê

Mỗi người một cảnh cố nhân cười xoà…(!)

     MAI XUÂN THANH

Silicone Valley June 29, 2024

 

4 nhận xét:

  1. MT sang thăm anh. Tuần mới vui , hp , bình an anh nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn MT.
      Chúc em luôn vui vẻ, tươi trẻ, bình an trong cuộc sống.

      Xóa
  2. Huỳnh Xuân Sơn là cây bút bình luận sắc sảo. Gặp bài thơ tâm đắc cô đã đẩy nó lên tới tầm người đọc chiêm ngưỡng và làm rõ nét lung linh của nó khi người đọc chưa kịp nhận ra. Cảm ơn thi nhân cho thưởng thức cả thơ và bình một cách thấu đáo!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bác LVG đã ghé đọc và ghi cảm nghĩ.
      Kính chúc Bác thường an.

      Xóa

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!