Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018

CHÚNG TA CÓ QUYỀN NGẠO MẠN KHÔNG?- Inra Sara


       CHÚNG TA CÒN CÓ QUYỀN NGẠO MẠN KHÔNG?

        Trịnh: “Gia tài của mẹ là nước Việt buồn…”

Mấy hôm nay, lòng cứ nằng nặng buồn, không cất đi được.
Từ Sài Gòn bay ra Đà Nẵng xuống Hội An – buồn. Quay lại Đà Nẵng – buồn. Bay vào Sài Gòn – buồn.
Tin Chu Hảo, Nguyên Ngọc từ bỏ Đảng nguy cơ kéo theo hệ lụy giập tắt vài ánh nến tri thức vừa leo lét trong đêm – buồn. Đọc phải đoạn văn bạn viết tuyên bố “triết gia hàng đầu châu Á” – buồn. Bạn thơ từ hải ngoại báo tin vui có thơ vào tuyển quốc tế – buồn. Ghé quán cóc đụt nắng, cô gái mang li cà phê đến, đặt nhẹ nhàng rồi quay đi, có bao nhiêu nguy cơ ẩn trong đó – buồn. Tin nhảm từ điện thoại thông minh chàng trai trẻ bàn bên cạnh chưởi Đảng nhu nhược sắp dâng đất nước cho Trung cộng – buồn. Nhắn tin chúc sinh nhật cháu ngoại – buồn…

Bao oan khuất diễn ra xung quanh, bao tiếng kêu của sinh linh từ quê nhà nhờ hỗ trợ, mà mình thì chữ nghĩa bất lực. Không thể bao xâu hết, không thể làm gì hơn – buồn. Ngay cái chuyện cỏn con như tiền tàu xe, quà mọn an ủi bà con cũng phải rờ cái ví lép tính toán, chứ không xả láng như thuở còn “đại gia” – buồn.
“Chúng ta còn có quyền ngạo mạn không?” - cái tít bài viết từ mùa Hè 2011 cứ lởn vởn trong đầu, không dứt ra được Tâm trạng nay sao giống hôm xưa, như đúc. Xin trích đăng phần đầu.

*
Năm ngoái, trên vùng trung du kia - khi đài báo lũ lên đỉnh cuốn trôi cả ngàn nhà dân Phú Yên, thì dưới xuôi này - người thơ trẻ mãi oang oang với bạn hữu về tập thơ vừa xuất bản. Rồi nguyên buổi chiều ở bàn tiệc, và cả tối hôm đó, bạn trẻ vẫn cứ lâng lâng, như chưa hề có gì xảy ra.
Ta đóng khung mình trong chăn chiếu nhỏ hẹp, mà không chịu nhìn ra bên ngoài. Ta vẫn còn là trẻ con to xác mà cứ ngỡ mình đã lớn.

Trước đám trẻ châu Phi đang chết đói, J-P. Sartre - ông hoàng triết học hiện sinh - dứt khoát rằng, tác phẩm ưng ý nhất đời ông La Nausée chỉ đáng vứt đi! Chính xác: VỨT ĐI. Không phải điệu đà làm dáng, mà đó là tiếng kêu bật ra trong giây phút hoát ngộ của trí thức lớn trước đau khổ phận người.
Còn bạn? Bạn viết mươi bài khảo cứu dân tộc học, khá lắm; nhưng trước bà mẹ Churu thiếu ăn, lưng còng, mắt mờ, tay chân yếu không ai chăm sóc, bạn có quyền kiêu ngạo về mấy thành tích cỏn con đó không?
Trước đám trẻ Stiêng thất học, hàng ngàn cô gái miền Tây bỏ làng vào thành phố làm ô-sin chấp nhận bao nguy cơ rình rập, hỏi bạn có còn giữ được thái độ ngạo mạn về bằng cấp bạn giật được ngoài chợ đời, cùng vài đầu sách nghiên cứu mới in, với mấy tập thơ mọn vừa phát hành không?
Nữa, khi mỗi ngày bà con xóm giềng bạn chịu bạt ngàn oan khuất không biết kêu vào đâu, bạn có còn đủ “dũng khí” để ưỡn ngực về vài huy chương, vài giải thưởng giật được?
Bạn trả lời là có! Vâng, - có thể lắm. Bạn có quyền lí sự, đời là thế. Và lương tâm bạn thanh thản mang cất cái hàm răng [giả] để vô tư đi vào giấc ngủ. Hay khi bạn làm được vài hành vi bố thí nào đó, bạn phủi tay và quay lưng như xong phận sự. Bạn tiếp tục làm công việc bạn đang làm, tiếp tục ưỡn ngực, tiếp tục chương trình ngạo mạn. Vâng, có thể lắm. Không vấn đề gì cả.
Chỉ xin hỏi: BẠN ĐÃ THỰC SỰ LỚN CHƯA?


Nguồn: Từ Fb của nhà thơ,nhà văn hóa Inra Sara

4 nhận xét :

  1. Đây là trang web của ông:

    http://inrasara.com

    https://2.bp.blogspot.com/-3YZfmBpeFDA/W6N6ML6bhQI/AAAAAAAAJE4/7sboIianwKMjfnVPNCTLZydaqXJW58T5QCLcBGAs/s1600/thacnuoc1.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn DVD !
      Chúc bạn cuối tuần nhiều vui !

      Xóa
  2. MT về thăm blog , ghé sang thăm anh Đ Q . Tháng 11 nhiều niềm vui , yêu thương , may mắn ..anh nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất vui có MT ghé thăm.
      Chúc em luôn an lành,hạnh phúc !

      Xóa

*Đăng nhận xét,các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ.
Chú ý:đường link hình ảnh phải đặt cuối cùng.
*Cảm ơn các bạn đã thăm và chia sẻ!