Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

MÙA THU ĐẾN


                                 MÙA THU ĐẾN
                 Xuân tần ngần tình người thì quyết liệt
                 Mở lòng ôm si siết  nụ cuồng yêu
                 Mốt mai kia khi màu nắng trở chiều
                 Gió bẽn lẽn trốn miền côi nằm vạ

                 Mùa thu sang mang tuổi về nhuộm lá
                 Tiễn xuân xanh vào tiếc nuối ngày xa
                 Ngoài kia sương đã giăng mắc ảo nhòa
                 Đời thê thiết đong đưa từng rợn gió

                  Thu thật rồi,nắng quạnh mờ con ngõ
                  Bước chân ai khe khẽ chạm lòng liêu
                  Giữa trống vắng lẻ lạc ngọn phong phiêu
                  Không bến đợi chốn đời hoang vu rỗng

                  Dù chấp chới vụt loáng chừng thoáng mộng
                  Dù đau thương dai dẳng đến vô cùng
                  Dẫu phải thế cũng nếm trải biển trùng
                  Cùng thẩm thấu trùng dương là bọt sóng !
                                                 Lý Đức Quỳnh
http://tho.com.vn/thi-pham/mua-thu-den/52776

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

HỌA VỚI SẦU NHÂN THẾ

                         

                       SẦU NHÂN THẾ
             Thế sự sao nhiều chuyện nhiễu nhương
              Đau đời nuốt lệ nỗi tai ương
              Người hay việc tốt quân đâu hiếm
              Kẻ dở làm điêu tướng vẫn thường
              Nhậu nhẹt tối ngày ngân quỹ hụt
              Bạc bài khuya sớm nợ nần trương
              Hổ thay bao kẻ ngồi trên trốc
              Có hiểu dân lành thật đáng thương !
                                                 Lá Thu  
Bài họa:            

                        CON ẾCH
           Ngợm thay,cái mặt cứ nhương nhương
           Đáy giếng trời vung,mắt ễnh ương
           Đất ruộng tùng phèo cơn đột biến
           Ao hồ thác loạn cuộc vô thường
           Nghênh ngang ếch nhảy tân thời lộng
           Dáo dác dân cày cổ độ trương
           Vọng tưởng ềnh oang mồm mép ộp
           Tai nào lắng thấu nỗi bi thương !?
                        Lý Đức Quỳnh_ĐN-29/8/2014

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

HỌA VỚI MƯA GIÓ

                             

                             MƯA GIÓ
                                                         Lý Viễn Giao

                  Đầy trời gió lạnh quát từng thôi
                Giọt giọt bên thềm thánh thót rơi
                Ngắm gió chạnh lòng cay khóe mắt
                Nhìn mưa nghiêng dạ chát bờ môi
                Phong trần xáo lộng cơn thao thức
                Mộng mị ru êm giấc thảnh thơi
                Mưa gió mịt mù xoay xoáy lốc
                Gió mưa trời đất gió mưa đời

Bài họa:      
         

                                PHÚT GIÂY NẦY
                                                                      Lý Đức Quỳnh

                 Tích  tắc  từng  giây  tiếp  tiếp  thôi
            Thu  không  đầu  cuối  lá  rơi  rơi
            Dịu  dàng  nguyệt  lãng  trăng  ngời  mắt
            Thanh  thoát  phong  phiêu  gió  loáng  môi
            Vượt  sóng  trầm  luân  nào  thảng  thốt
            Xoay  vòng  nghiệp  chướng  cũng  thong  thơi*
            Xả  buông  dang  dở  từ  ngang  trái
            Thõng  thượt  ngày  đi  nhẹ  bước  đời !
   
    *Lời thưa: 
      -Do có chỗ chưa ổn,lòng mãi phân vân.Dẫu bài đã lên trang Quỳnh vẫn còn cân nhắc.Nay được thêm đôi điều thưa với quý anh chị và bạn hữu cùng chia sẻ.
      -Xướng họa trong Đường thi là một thú chơi thơ tao nhã.Nó có những phép tắc hạn cuộc,đó cũng chỗ khó để người chơi phải vượt,tạo thêm phần hứng khởi.Lắm lúc cũng bị "chiếu bí" bởi tử vận.Trong bài trên là ở từ"thảnh thơi",từ láy âm,nếu tách thành tố"thơi"ra,tự thân nó không có nghĩa,và cũng không trùng với từ đồng âm nào khác có nghĩa (như:bẽ bàng,bàng trùng nghĩa với cây bàng;lỡ làng,làng trùng nghĩa với làng mạc),nên khi họa là cả một thử thách lớn.Ví dụ:trong một bài thơ với vần"ang"chứa các từ sau:dịu dàng,nhẹ nhàng,khẽ khàng...chắc chắn người họa phải bó tay.com thôi.
Để tránh lặp lại,Quỳnh đã"sáng tạo"ra từ láy:lơi thơi(lơi ở lơi lỏng,lúc đầu họa ở nhà bác Lý,Quỳnh đã sử dụng từ này),thong thơi(thong ở thong thả,thong dong).Cùng tắc biến.Nhưng,ở đây,cùng quẫn sinh liều mạng vậy.Quỳnh rất mong có được cao kiến của quý anh chị và các bạn đóng góp,để được lĩnh hội.Thân ái !

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

HỌA VỚI TÌNH THU

 
                             
                           
                          HÂN THƯỞNG TÌNH THU
                                                               Người Nguyên Thủy

             Thu về len lén lá vàng rơi,
            Cung Quảng Hằng nga nhoẻn miệng cười.
            Em đến ru tình đêm nguyệt mộng,
            Ta còn giỡn sóng biển trần chơi,
            Ngắm vườn hoa đốm hư không nở,
            Dự tiệc phối hôn nhân quả mời.
            Muôn sắc trùng trùng duyên khởi hiện,
            Cùng thu thỏ thẻ ghẹo tình tôi

               
 
Bài họa :  
                                   TÌNH THU
                                                                    Lý Đức Quỳnh

                      Gió lượn bồng bênh thu lá rơi
                  Hồn nhiên em nụ bình minh cười
                  Mắt nai ngơ ngác tung tăng mộng
                  Gót ngọc điệu đà thủng thỉnh chơi
                  Mây nước đối giao bất tận chuyển
                  Đất trời thù tạc vô biên mời
                  Cùng duyên em thắm làn thơm ửng
                  Nắng ướm nồng nàn bảng lảng tôi !
                                                                             ĐN-23/8/2014


Read more:http://www.datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12449#ixzz3BkHOZi00

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

THU CẢM

                             

           
                          THU CẢM
             Thu mù sương con nắng buồn hoang hoải
             Lá vàng rơi  chao liệng giữa liêu lòng
             Giọt ban mai còn đọng chút hoài mong
             Trên cánh cỏ cuối mùa đi lặng lẽ

               Em đưa tay đón tàn thu quạnh quẽ
             Bên hiên đời vắt vẻo dải mây vương
             Thương con gió nắm níu chút dư hương
             Đang thủ thỉ trong vòm cây kẽ lá

            Nhặt mù khơi nỗi đau đời vật vã
            Thả bồng bênh ru năm tháng phiêu di
            Vào miên thẳm phai nhạt dấu vân vi
            Gọi ngày mới dưới vực lòng quên bẵng   

            Soi mờ trăng vào đêm dài không nắng
            Cho úa tàn loang loáng ánh mơ côi
            Cho sắc bạc không bệch trắng màu vôi
            Vẫn rón rén bước nhịp đời im ắng

           Ngày đôi khi cũng là đêm vắng lặng
           Dẫu ngoài kia hỗn loạn lấn chen nhau
           Tình là thế thường ghìm nén cơn đau
           Và vỗ giấc ủ mộng sầu ngái ngủ 

           Tình không xưa màu đời không rêu phủ
            Mùa sẽ qua thác lũ cũng ngày qua
            Lá thu phai xuân thắm nở ngời hoa
           Ai ở lại mãi một mùa thu cũ ?!
                                                               Lý Đức Quỳnh
                                   (Lời còm nhà bạn CKN)
              

http://tho.com.vn/thi-pham/thu-cam/51689

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

HỌA VỚI SEN

                             
               
                       SEN VÀ THU
            Thu vàng đã trải xuống mênh mông
            Hồ rộng muôn sen ngơ ngẩn lòng
            Hoa đỏ đã tàn theo nắng hạ
            Lá xanh dần bạc trước vừng đông
            Cần cù rễ bám tìm bùn hẩu
            Lặng lẽ củ nằm ngậm nước trong
            Chờ đợi xuân sang rồi hạ tới
            Lại bừng sắc thắm với hương nồng
                                                                12-8-2014
                                                                  Song Thu
                         
Bài họa:
                    SEN
             Giữa rốn đồng sâu thật quạnh mông
             Một hồ sen đẹp đến ngơ lòng
             Trời xanh vút thắm ươm màu nguyệt
             Nước biếc vươn ngời đón ánh đông
             Tanh tưởi bùn hôi không ngại đục
             Thơm tho hương ngát chẳng khoe trong
             Dâng hoa từng đóa lòng trinh bạch
             Thầm lặng mong đời hạnh phúc nồng !
                                         Lý Đức Quỳnh
http://vannghetroinam.vn/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12514
            *Trước đây,hình như năm lớp 8 thì phải,đã quá lâu khó nhớ được chính xác,trong giờ kim văn,quỳnh được học bài BÔNG SÚNG của ĐINH GIA TRINH.Tác giả gọi bông súng là hoa Thiên Tử,để đối với hình tượng đã được xác lập là bông sen,hoa Quân Tử.Hồi ấy quỳnh còn nhỏ,vả lại,chưa bao giờ được thấy bông súng,cho nên cái cốt cách”thiên tử”kia cũng mơ hồ trong tâm trí.Sau này,khi vào Nam,mỗi lần ra đồng ruộng gặp hoa súng đều dừng lại ngắm nhìn.Nhưng chẳng tìm đâu ra để thấy cái phẩm chất”nguyên thủ”của những ví von ấy.Cụt hứng,quay lại tự trách,đã không ghi nhớ những tính chất tác giả lấy làm cứ liệu để xây dựng nên hình tượng Thiên Tử.Bỏ đi cái dấu ấn của quá khứ đã in vào tâm khảm,quỳnh quay về với hiện thực,với cảm nhận riêng mình.So sánh từ hiện thân của Sen và Súng,quỳnh vẫn thích sen hơn,từ màu sắc,hương thơm đến cấu trúc hình thể.Nói thế,có nghĩa là quỳnh vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh và cái đẹp của súng đang tồn tại trong cảm thức.
Trong môi sinh miền Nam,sen thanh tao,còn súng lại dung tục hơn.Hoa sen được chưng cúng vào các ngày lễ hội,trong lúc đó súng lại là nguyên liệu cho thực phẩm hàng ngày.Đến nay quỳnh vẫn không hối tiếc,khi có một thời gian dài sống ở Nam Bộ,vẫn chưa một lần nếm trải hương vị các món ăn làm ra từ súng.Quỳnh luôn trân trọng thái độ cầu thị và chỉ trích sức ì của thói cố chấp.Nhưng thâm tâm quỳnh vẫn tự biện hộ cho hành động cố chấp ấy là cần thiết và tương xứng cho tình yêu với một loài hoa đi cùng năm tháng.
Sen hay súng cũng sống trong ao tù nước đọng.Cũng bám rễ sâu vào tanh tưởi bùn hôi,chuyển hóa thành nhựa sống,cho hoa thơm trinh bạch dâng đời.Có lẽ do quá trình sống,quá trình nhân quả duyên sinh nầy,người đời đã chọn sen và dâng lên cúng Phật,vừa tỏ lòng tôn kính vừa tự nhắc nhở mình.Phật đã lấy chất liệu của khổ đau để làm ra hạnh phúc an lạc.Phật đã lấy chất liệu của phiền não để làm ra giác ngộ.Cũng như thất bại cho ta sức mạnh để đứng lên.Khổ đau cũng thế.Thế gian này không có gì là vô nghĩa,cỏ rác sẽ biến thành phân bón,để nuôi dưỡng cho hoa thơm quả ngọt.Với tiến bộ của khoa học công nghệ ngày nay,rác thải đã biến thành năng lượng,thành những sản phẩm phục vụ nhân sinh.Nhưng rác thải cũng là hiểm họa của môi trường,của nhân loại,thuộc tùy vào cách xử lý của con người.
Sen và súng không chỉ là cái đẹp cho ta ngắm nhìn,thưởng ngoạn,rồi ngủ vùi trong mộng mị mà mơ tưởng về một chân trời viễn thắm.Sen và súng đang gợi ý những cách hành xử tích cực trong quá trình năng ứng với môi sinh Phải sống,phải bằng hành động thực tiễn.Cuộc sống là một tổng thể liên đới,mỗi người tự cải hóa bản thân sẽ tác động tích cực vào xã hội,ngược lại,ta không thể hạnh phúc khi dửng dưng,trốn lánh những khổ đau đang gào thét quanh ta.
Cũng lòng vòng chút với sen và súng.Rất mong được lượng thứ với sự dông dài này!
Kính chúc quý anh chị và các bạn an vui !

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

HỌA VỚI THU VÀNG



                       THU  VÀNG
             Thu  gió  hanh  heo  nắng  rộm  vàng
             Se  se  hơi  lạnh  báo  thu  sang
             Bao  tàn  thu  lá  buông  tơi  tả
             Bấy  cánh  thu  hoa  rụng  tán  tàn
             Thu  tủi  ngác  ngơ  mòn  dốc  núi
             Thu  sầu  rầu  rĩ  khẳm  đò  ngang
             Xa  xôi  ai  nhớ  thu  chăng  tá ?
             Hãy  lượm  thu  sương  quyện  giọt  vàng. 
                                                       Hạt Cát
                     
Bài họa:
                       THU  VÀ  TRĂNG
              Thu  hanh  hao  nắng  phạc  phơ  vàng
              Sương  sớm  heo  may  chở  lạnh  sang
              Chiếc  lá  màu  phai  côi  lẻ  rụng
              Cành  hoa  sắc  nhạt  quạnh  liêu  tàn
              Ai  đem  thu  nhớ  lên  miền  ngược
              Ai  nhuộm  thu  sầu  xuống  lối  ngang
              Trời  lộng  bồng  bềnh  mây  trắng  đuối
              Thu  đêm  diễm  tuyệt  vẫn  trăng  vàng !
                                                                              Lý Đức Quỳnh
               
                   *Mỗi năm có 12 kỳ trăng,qua thực tế lòng người nghiễm nhiên mặc nhận với nhau,trăng nguyên tiêu và trăng thu là hai kỳ trăng đẹp nhất trong năm.Trong cuộc đời của một người phụ nữ,thời con gái,thời xuân sắc phơi phới,tươi tắn lung linh,cũng là thời kỳ rất đẹp,là hiển nhiên.Khi tiết thu sang sắc thái đã màu phai,nhưng với nét dịu dàng,duyên dáng lắng sâu,tuy có phần hoài luyến,trầm buồn,nhưng vẻ đẹp dễ gì ai đã phủ nhận.Người đàn bà đã bước vào kỳ trăng thu,huyền ảo mù khơi càng mênh mông thêm trời rộng,tế nhị kín đáo càng thẳm sâu thêm đất dày.Ai cũng cảm nhận thu buồn,nhưng mấy ai không khẳng quyết cái đẹp đằm thắm ẩn tàng mênh mang trong khói sương thu vời vợi.....Cũng chỉ là chút lăn tăn với thu thôi !
                 *Chúc quý anh chị và các bạn an vui,hạnh phúc !

Read more:http://www.datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12317#ixzz3BeaO6sGq

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

CUỘC CHƠI

                                         

                 CUỘC  CHƠI
Buồn  đem  nhật  nguyệt  thử  treo  chơi
Xem  cái  tòng  teng  giữa  nóc  trời
Một  cõi  thiên  không  chia  định  phận
Hai  vòng  quỹ  đạo  chuyển  luân  hồi
Trò  đùa  vũ  trụ  nên  thần  thoại
Chuyện  hão  nhân  gian  dịch  sử  đời
Ý  mã  lung  linh  miền  dục  tưởng
Mượn  màu  hiện  thực  vẽ  vời  chơi !
                          Lý Đức Quỳnh_ĐN-2005

*Người ta thường nói cuộc đời là cuộc chơi.Nhưng cuộc chơi này ít tiếng cười,đầy ngậm ngùi,và lắm nước mắt.Nói thế không có nghĩa là bi quan,tiêu cực hay yếm thế.Nhằm chỉ mô phỏng đúng thực trạng,để thích ứng,để tìm ra những phương cách chuyển hóa hữu hiệu,sống tích cực hơn.
Bài nầy được cấu trúc theo quan hệ hai chiều.Từ tâm ý đi ra hiện thực cuộc sống quanh mình nhận thức,lý giải,diễn dịch…Rồi nắm bắt thế giới thực tại biến thành công cụ,phương tiện trở lại thỏa đáp cho ham muốn,dục vọng đang sinh khởi trong tâm ý cùng với quá trình xúc tiếp.Từ đó sản sinh ra lịch sử,văn hóa…
Quá trình sống là quá trình tham dự can thiệp vào thế giới khách quan và biến đổi chúng theo ý muốn chủ quan.Đồng thời cũng phát hiện ra những quy luật vận động tất yếu của vạn vật để dung hợp.Mọi hiểm họa luôn rập rình và bùng nổ bởi những hành động chủ quan duy ý chí phát khởi từ tham vọng cuồng điên,được trá hình bằng cái vỏ bọc khách quan quy luật.
Đó là thế giới ngoài kia đang vận hành như dòng thác mùa bão lũ.Ở đây Quỳnh chỉ là cái trò chơi nho nhỏ khi ngồi buồn,trống rỗng,rỗi việc,nhàn cư.
Chúc quý anh chị và các bạn vui khỏe thành công !

Read more:http://www.datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12518#ixzz3Co17wG9M

Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

CHA VÀ MẸ

                               

                          DÂNG  CHA
Theo  mây , nước  lại  về  non
Chia  tay  biển , nước về  nguồn , ra  sông…
Cha  như  ngọn  gió  thênh  không
Mang  về  hạt  bụi  muôn  trùng  nên  con

Cảm  ơn  cha  đến  vuông  tròn
Cảm  ơn  trời  đất  sinh  tồn , tồn  sinh
Dẫu  là  phận  kiếp  điêu  linh
Lềnh  bềnh  trên  sóng  hải  trình  xa  khơi

Cha  cho  tiếng  khóc  chào  đời
Mẹ  cho  câu  hát  ru  lời  tháng  năm
Để  thời  gian  hóa  thâm  tâm
Con  theo  nhật  nguyệt  vào  trong  luân  hồi

Cha  cười  san  sẻ  con  vui
Mắt  thơ  chưa rạng  đã  bùi  ngùi  tang
Nghiệp  duyên  mặc  định  cưu  mang
Mệnh  rong  ruổi  mệnh , thân  ràng  buộc  thân

Cha  đi  giờ  đã  mênh  mông
Con  còn  đứng  giữa  vô  cùng  niệm  hương
Dâng  lòng  nguyện  khắp  mười  phương
Cha  về  cực  lạc  viên  trường  trong  con !
                         

MẸ  VỀ  AN  NGHỈ
Về  đâu ? Vời  vợi  buổi  trăng  non
Nhắm  mắt  mà  đi , bởi  xót  con
Đồng  Tháp , bến  bờ  thường  lệch  lạc
U  Minh , khuya  sớm  chẳng  vuông  tròn
Mòn  tay  lượm  mót  mùa  đen  bạc
Mỏi  bước  gieo  trồng  hạt  sắt  son
Vượt  thoát  qua  rồi  thời  úng  ngập
Mẹ  về  an  nghỉ  cõi  thường  còn ! 
                             Lý Đức Quỳnh_ĐN-2005

*Quỳnh sinh ra ở làng Trừng Hà,huyện Phú Vang,tỉnh Thừa Thiên-Huế.Một ngôi làng nhỏ ven sông,nơi hạ lưu dòng Hương Giang đổ ra đầm phá Cầu Hai (Tam giang) thông qua cửa Tư Hiền hòa vào biển lớn.Làng tuy nhỏ,nhưng có cái tên rất đẹp,rất ý nghĩa:Trừng Hà.Một câu thơ cổ:Trừng hà tịnh như luyện,nghĩa là dòng sông lặng trong như dải lụa ngà.Trừng Hà,dòng sông lặng.Không phải chỉ là cái đẹp yên bình của sông nước trong xanh,đêm đêm ánh trăng thanh sáng ngời rọi tỏa.Dòng sông lặng còn là nguyện ước của ông cha,sau bao nhiêu năm trường chiến tranh sóng gió triền miên xô dạt,trầm luân kiếp người dâu bể,chẳng hề yên;hoài mong có được nơi chốn thanh bình cho con cháu bám rễ sinh sôi,lớn khôn sống được đời người cho ra người.Nguyện ước đau đáu trong lòng,tiền nhân truyền lại người sau gói ghém vào tên làng nhắc nhở.
Gia đình Quỳnh không bám được đất quê,quên lề bỏ thói.Ly hương.Năm 1977,vào vựa lúa miền Tây Nam Bộ.Chẳng thể,miếng trầu mở đầu câu chuyện,phải có thực mới vực được đạo.Hạ tầng khẳng định ưu thế,quyết định cho thượng tầng ý thức.Dấn thân vào cuộc phiêu lưu không cứu cánh,chỉ nắm bắt phương tiện khả dụng,để biện minh cho bậc thềm hạ cấp suy thoái,trong dòng chảy tiến hóa nhân loại.
Bài thơ MẸ VỀ AN NGHỈ,là vài nét phác họa cho hành trình này cùng với mẹ và kết thúc với sự ra đi của mẹ,khi cuộc đời vừa thoát qua “thời úng ngập”.Biết rằng mẹ sẽ rất an vui nhắm mắt mãn nguyện lìa đời,khi đã dìu dắt đàn con thơ vượt ra ngoài những khó khăn vây hãm.Nhưng,nhìn lại phía con,thật xót xa,khi gian nan khổ cực mẹ luôn có bên mình để nâng đỡ.Lúc điều kiện cho phép để phụng dưỡng,đáp đền,mẹ đã không còn.Niềm ray rứt năm tháng dễ gì đã nguôi !
Thú thật khi đăng bài này,quỳnh cũng có ý định viết đôi điều khơi gợi cho rõ ràng thêm những biến động ở miền Nam sau 75,chứ không phải vài dẫn giải trên.Vì nghĩ rằng các bạn trẻ khó thâm nhập sâu vào bài thơ,như những bước đi của những mảnh đời chịu hệ lụy từ tác động tiêu cực mang lại.Giai đoạn nầy chưa có những đánh giá tổng kết,ngoài những manh múng,nhằm rút ra những bài học giá trị lịch sử đích thực.Quỳnh cũng có cái chủ quan mà cho rằng,các sử gia dựa vào tư liệu mà viết,cũng chỉ vẽ lại bộ mặt theo phương cách “tri nhân tri diện”.Phải là người trong cuộc,đã từng lăn lóc lên bờ xuống ruộng,họa may mới biết được mùi vị của nó như thế nào.Người dân làm nên lịch sử,còn sử gia đứng ở đâu đó nhìn,lắm lúc sợ nắng chói chang phải thay năm bảy thứ kiếng đeo,đề phòng bỏng mắt hại mình.Tự vệ là bản năng.Ôi,thiên chức biết tìm đâu?!
Nhân mùa Lễ Vu Lan,Quỳnh cũng lan man đôi chút,khi bên mình chẳng còn mẹ còn cha.Rất mong được cảm thông và lượng thứ!Kính chúc quý anh chị và các bạn an vui trọn lành ! 

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

THU

                                     

 THU

Chẳng  phải  trăng  là  trăng  của  thu
Mà  mây  làm  gió  nặng  lòng  ru
Sóng  khơi  lóng  ngóng  ngoài  xa  thẳm
Sương  núi  phân  vân  giữa  tuyệt  mù
Nắng  nhạt  tiêu  tao  trời  rỗng  quạnh
Mưa  dầm lạnh lẽo  đất  thâm  u
Vàng  phai  rụng  úa  vùi  cô  tịch
Khép  cửa  muôn  trùng  nợ  viễn  du  !
                                   Lý Đức Quỳnh

                      Bài họa:

NIỀM XƯA

Bên trời ai vẫy ngọn phong thu
Mắt ướt trơ buồn cõi nhớ ru
Tiếc thuở cầm ca ươm mộng thắm
Đành nay niệm khúc vọng mưa mù
Vàng hoa mấy buổi hương còn lộng
Lá mục từng mùa lệ mãi u
Tiếng khóc vô thanh trào lặng lẽ
Niềm xưa đến thác vẫn miên du
                                      Py Nhi


Bài đối họa:

 NỖI QUẠNH      
      
Trăng nhớ đêm vương sóng gợn thu
Mơ màng núi thẳm níu ngàn ru
Cung sầu tiếc tưởng tà huy lộng
Khúc biệt tàn say mịt ánh mù
Dan díu vong tình vùi rụng thắm
Lần khân lẻ nguyện mỏi trầm u
Hoang chiều khoác vội miền liêu quạnh
Chờn chập phương di lạc mộng du !

                                Lý Đức Quỳnh

Read more:http://www.datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12086#ixzz38S3dIFYK

               *Quỳnh rất vui với những bài thơ họa của quý anh chị và các bạn.Xin phép được chép lên entry để lưu giữ tấm lòng và tình cảm ưu ái cùng với Quỳnh.Chúc quý anh chị và các bạn hữu nhiều sức khỏe và thành công !
               *Quỳnh chép theo thứ tự thời gian:

CUỐI THU

Nhàn tản Cúc Nường trêu nắng  thu  
Cò Nương âu yếm dắt lời ru.  
Về nơi thanh tịnh lòng quang đãng  
Tránh chốn thị phi bụi mịt mù.  
Cây lúa trên đồng vào chắc mẩy  
Nỗi niềm xa xứ chớm hoài u. 
Lững lờ trăng ngắm heo may lướt
Ngắt lá trao vàng tặng khách du .
Trần Như Tùng

               KHÚC SANG THU
Trăng ngà dẫn lối đón mùa Thu
Ngơ ngẩn lòng người bởi tiếng ru
Lưu cống xàng xê hòa nhị Khúc
Ầu ơ hò lớ đuổi sương mù
Còn đây cánh phượng tô màu thắm
Khuất dấu lời yêu xóa hận thù
Nắng ngả rút tình đan sợi nhớ
Hoàng hôn nâng cánh giấc phiêu du
                           Phuvang Huynh

              THU HOÀI
Bảng lảng mây chiều gợn sắc thu 
Bâng khuâng tiếng gió thả lời ru
Trùng khơi vẫy gọi trời xa tít
Sương khói mờ loang bóng mịt mù 
Nhen nhúm hương tình còn lắng đọng 
Vọng đưa niệm khúc mãi trầm u 
Hoàng hôn viễn xứ mùa nhung nhớ
Xao xuyến lòng buồn kiếp lảng du
                                    NHÃ MY

               KHÔNG ĐỀ
Mặt ngọc sao đành để nhạt thu 
Mảnh mai một bóng nặng tình ru 
Mưa lòng lất phất mờ che phủ 
Mây núi mong manh xám buông mù 
Ô Thước đôi bờ còn mãi vọng 
Ngân Hà một dải vẫn hoài u 
Giữa trời huyền ảo thương hồng má 
Tháng bảy mong chờ kẻ viễn du 
                              TRẦN MINH LÊ

               KHÔNG ĐỀ
Ánh trăng rực rỡ những đêm thu
Khuya gió ơi à những điệu ru
Sao giọt long lanh soi lá biếc
Sương buông hạt hạt kết mây mù
Cung đàn sầu thảm như lơi nhịp 
Sênh phách buồn thương vẻ uẩn u
Vàng nắng buông chiều mờ khói toả
Chim chiều xiêu cánh vẻ phiêu du
                                 HẠT CÁT

                 KHÔNG ĐỀ
Khắc khoải chờ thu - chẳng dáng thu
Xôn xao đâu tiếng nhặt khoan ru ?
Tin thơ qua lại - tin còn tại
Bóng nhạn về đi - bóng biệt mù !
Ngõ ái sầu dâng vòng duyên lỡ
Đường ân tịch lặng khối tình u !
Thu ơi trãi nắng chiều cô quạnh
Mòn mõi bao ngày bước lãng du !
                                  VŨ DẠ

             KHÔNG ĐỀ
Lá vàng vẫy gọi chào mùa thu
Gió rét lao xao cất tiếng ru
Sợi nắng âm u không muốn tỏ
Mây thu ảm đạm những sương mù
Cây khô héo hắt đời mưa lạnh
Lá úa cheo leo cơn gió u
Thu tới mang cho đời quạnh quẽ
Thương ai lay lắt kiếp phù du
                                 NGỌC ANH

              KHÔNG ĐỀ
Ô kìa trời đất đã sang thu
Như thả cho đời khúc hát ru
Phố thị mênh mang màu nắng nhạt
Đường thôn bảng lảng áng sương mù
Hơi may phảng phất miền hoang vắng
Giọt lạnh mơ hồ chốn trầm u
Dạo bước một mình trong ngõ nhỏ
Chợt bừng khao khát cuộc hoan du
                         NGUYỄN VŨ SONG THU

           TÌNH THU GỬI NGƯỜI XA XỨ
Chút tình luyến nhớ bước vào thu
Là gói nồng nàn khúc nhạc ru
Thơ ấu ngọt ngào nôi mẹ hát
Thanh xuân đắm đuối chiếu ca Trù
Trăng vàng loang loáng in hồ biếc
Trúc ngả lao xao đuổi tịch u
Bóng xế heo may đùa tóc rối
Cầm bằng viễn xứ vẫn ngao du
                              Phuvang Huynh