Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

CẢM NHẬN của bạn HUỲNH XUÂN SƠN(Phuvang Huỳnh)với bài KHÚC THU của Quỳnh

   http://tho.com.vn/b%C3%A0i_vi%E1%BA%BFt/ph%C3%AA_b%C3%ACnh/hu%E1%BB%B3nh_xu%C3%A2n_s%C6%A1n_v%E1%BB%9Bi_c%E1%BA%A3m_nh%E1%BA%ADn_b%C3%A0i_th%C6%A1_kh%C3%BAc_thu_c%E1%BB%A7a_t%C3%A1c_gi%E1%BA%A3_l%C3%BD_%C4%91%E1%BB%A9c_qu%E1%BB%B3nh/29293               


             Tôi chưa gặp anh, chưa biết nhiều về anh qua thơ văn, bởi tôi mới bắt gặp và đồng hành với dòng chảy thơ anh gần đây thôi. Trong những lần tôi hòa mình vào dòng sông thơ ấy tôi bắt gặp một Khúc Thu vâng chỉ là một Khúc Thu thôi chứ không phải  mùa Thu và chẳng phải tiết trời Thu. Tôi đặt câu hỏi, tôi tự trả lời và rồi tôi đã thực sự bị Khúc Thu này cuốn tôi vào trong nó để  từ đó tôi bước ra từng bước tìm  xem Khúc Thu của anh  muốn nói gì đây?
Mây ngàn giăng quạnh ngõ về
Giọt mênh mông rụng qua khe liêu lòng
Em đi để mặc hoang không
Cánh chao lẻ , vỗ quanh vòng đơn cô !
Một tâm trạng buồn nên không gian  cũng “Quạnh ngõ về” sự quạnh quẽ  lớn tới nỗi  chốn mênh mông này chỉ là một giọt thôi và giọt này rụng qua khe để cho nỗi cô liêu ùa về. chưa hết mở đầu khúc thu quạnh vắng này còn bởi giữa vòng đời cô quạnh và đơn lẻ. Một cánh Én chao lẻ loi thì đâu làm nên được chuyện gì đây? Khơi lại được gì đây? Em đã đi rồi và điều mà làm quạnh quẽ càng thêm quạnh quẽ bởi em “để mặc hoang không”? Một câu hỏi tôi đặt ra tại đây xin để ngỏ câu hỏi này: tại sao Em đi mà không phải là để mặc anh hay để mặc cái gì khác mà là để mặc hoang không?
Tôi bước tiếp với Khúc Thu:
Chớm Thu dợn sóng hải hồ
Bờ dài biển rộng đợi xô đẩy cuồng
Vọng  xa nhịp mõ hồi chuông
Niềm nghe đời nuối tình buông lừng khừng!
Anh đã mở cánh cửa rộng thêm một chút nữa để tôi bước đi trong Khúc Thu này của anh. Dòng đời anh đang trôi với bước chân lãng tử phiêu bồng khắp chốn với đầy đủ những hỷ nộ ái ố đời thường. Trong những cơn sóng quay cuồng đôi khi là sự xô đẩy  vùi dập đến nghiệt ngã giữa sông dài biển rộng của đời mà anh gặp khi “chớm thu” . Khi đang ngụp lặn giữa “chốn hải hồ” vì bị cuồng phong xô đẩy. Lúc này Khúc Thu bắt đầu lộ diện bởi anh đã nghe dẫu là mới “Vọng xa” thôi nhưng những tiếng mõ tiếng chuông này nó đã thức tỉnh trong anh một ngã rẽ và giờ đây mới là khoảng “hoang không” trong lòng nó  bị níu kéo giữa những phù phiếm xa hoa của đời thường anh muốn buông nhưng vẫn còn “lừng khừng”… sự biến thiên tâm lý dùng dằng này còn tiếp diễn ở khổ sau nữa
Trời lơ lửng đám phù vân
Trôi bèo bọt phía nghìn trùng xa xôi
Sông dùng dằng chảy bồi hồi
Bến chờ đón khách đưa người sang ngang
Buông tình anh lừng khừng, bây giờ anh thấy tất cả trong mình chỉ là “phù vân” lơ lửng  mà còn mù mịt tương lai hơn khi anh thấy như bèo bọt trôi phía “nghìn trùng xa xôi”. Anh đã thấy rõ sự dùng dằng trong mình  bởi “sông chảy bồi hồi” anh diễn tả dòng sông chảy mà cũng biết bồi hồi ! hay chính anh đang dùng dằng để buông bỏ những si mê đắm đuối giữa sông đời, bước lên một con đò đang đợi khách là anh, để đưa anh  sang sông hay nói cách khác là anh chuyển tâm mình từ động sang tĩnh giữa  cuồng quay biến thiên hỗn mang của ngũ hành.
Anh trở trăn, anh băn khoăn khi bị níu kéo, nhưng anh đã nghĩ đã đi dù còn khắc khoải bởi:
Em đi bỏ lại thu vàng
Lá rơi gió cuốn vào hoang vu tình
Nét gầy trơ giữa u thinh
Mai về mặc định trên cành di lai
Chân đi gõ bước một hai
Cung âm hòa điệu lạc sai khúc đời
Ta về tìm cội thảnh thơi
Ngày qua lá rụng lấp bời bời thu
Anh đã Ngộ ra và dẫu có thế nào nữa thì anh cũng quyết định cho cái sự dùng dằng này hết ngày hôm nay bởi em bỏ lại Thu Vàng và gió cuốn vào chốn hoang vu của tình . Hãy cho anh thời gian anh sẽ bước đi từng bước một chậm mà chắc bởi ngã rẽ này nó dẫn đến một con đường khác hẳn.Con đường này đối nghịch nó song song nhưng nó vẫn ở trong dòng đời mà anh đang ngụp lặn vùng vẫy và dùng dằng muốn thoát ra kia. Như hai cực âm và dương kia thôi nó đối nghịch nhưng nó trong nhau nó song song và nó tồn tại trong nhau. Anh đã ngộ anh đã buông không còn dùng dằng và không lừng khừng nữa. Anh quyết định rứt khoát: “Ta về tìm cội thảnh thơi” và thời gian sẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất cho anh tìm được “cội thảnh thơi” của mình thể hiện qua câu thơ: “Ngày qua lá rụng lấp bời bời thu”. Thu đây là dòng đời của anh và Khúc Thu là bước đệm dùng dằng của anh. Tôi nhận thấy bởi:
Hanh xiên sợi nắng sầu u
Chiều giăng sương chướng gió tù mù phai
Dáng duyên soi bóng trang đài
Em buông ta nhặt ru ngai ngái đời
Chớp nguồn từ biết khóc cười
Lắt lay ruội rã chơi vơi biển trùng
Gió mây ta bện hư không
Trả vay kiếp nợ người bồng bềnh phiêu
Sợi nắng hanh đã xiên vô nỗi u sầu và những điều mà anh không ngờ tới bởi nó không hề thuận theo qui luật của trời đất. Gió chướng thổi ngược thì là lẽ thường còn ở đây sương chướng là sao ? sương giăng ban đêm là thuận , nhưng ở đây nghiệt một nỗi « chiều giăng sương chướng » ! rồi để « gió tù mù phai ». Gió phai sương thì thuận rồi sao lại phải tù mù làm phai ?. có lẽ anh nghĩ vậy và anh đổ thừa vậy thôi phải không ? vì chính anh còn phải có hẳn một giai đoạn dùng dằng để mà quyết định « Em buông ta nhặt » cơ mà và nhặt về để « ru ngai ngái đời ». mà cuộc đời anh đâu có suôn sẻ gì đâu ? ngay từ đầu nguồn dòng sông đời nó đã nổi sấm chớp rồi và kéo đi theo cái chớp nguồn ấy là cả biển khơi trùng điệp những « rệu rã » « lắt lay » của cuộc đời không yên ả. Cho đến lúc mà anh đến khúc quanh ngã rẽ mới  anh đã hiểu ra đã nhận thấy đâu là phù vân ! Đâu là chốn bồng bềnh phiêu du cho mình  sau khi anh đã trả hết nợ vay.
Giờ đây thì anh đã khắc họa rõ chân dung Em . Em không hề buông một cách vô thức Em buông vì Em biết anh sẽ nhặt .Em đi vì em đã biết một ngày anh sẽ ngộ ra sau tất cả những lốc giông  của cuộc đời mà kiếp trước anh vay. Kiếp này anh phải trả và khi trả hết anh sẽ bước vô Khúc rẽ mà với riêng anh khúc rẽ này nó đã rơi vô buổi chiều của cuộc đời.Chưa hẳn là sang đông và hạ cũng không còn nữa Nên để đánh dấu khúc rẽ này anh đã gọi nó là Khúc Thu. Khúc Thu tức khúc quanh của dòng đời anh. Một trạm dừng tất yếu phải có ai dứt khoát buông được những ánh hào quang mênh  mông  của vật chất, cái ma lực quyến rũ của nhan sắc coi đó chỉ là phù vân như anh thì họ rẽ được và bước những bước vững vàng trên con đường tới vô ngã. Em  không là người mà là bến, là đò để hướng, để đi và để đến, nói tóm lại Em là vô hình dễ thấy mà khó theo . Còn Khúc Thu thì tác giả đã qua được và đang đi và sẽ đến đích. Viết đến đây tôi bỗng có một niềm ao ước là ở Vô Ngã tôi sẽ đến tôi lại được gặp thơ anh và anh em lại có dịp trò chuyện bằng thơ
Một bài lục bát dài có thể nói là khó đọc bởi anh dùng quá nhiều phương pháp đảo từ. nhiều từ láy. Nhưng chứa đựng nhiều hàm ý sâu sắc và súc tích đầy tình và tính nhân văn  theo triết lý nhà phật và ảnh hưởng qui luật của ngũ hành  nên góp phần làm bài thơ khó hiểu , nhưng khi đã đi sâu tìm hiểu, nó là một bài thơ hay và hấp dẫn người đọc. Cám ơn tác giả  Lý  Đức Quỳnh với bài thơ Khúc Thu đã cho tôi có cơ hội trải nghiệm mình. Trong khi đồng hành cùng Khúc Thu có thể với vốn sống hạn chế của mình tôi chưa thể hiểu hết những tâm tư tình cảm của tác giả và trên hết là ý thơ, tình thơ và hồn thơ mà tác giả muốn gửi gắm vào bài thơ. Mong tác giả và bạn đọc hãy coi đây là cái nhìn một chiều phiến diện của riêng cá nhân tôi giành cho một bài thơ mà tôi rất thích. Và đây là bài thơ ấy :
KHÚC THU
Mây ngàn giăng quạnh ngõ về
Giọt mênh mông rụng qua khe liêu lòng
Em đi để mặc hoang không
Cánh chao lẻ, vỗ quanh vòng đơn cô !
*
Chớm thu dợn sóng hải hồ
Bờ dài , biển rộng đợi xô đẩy cuồng
Vọng xa nhịp mõ, hồi chuông
Niềm nghe đời nuối tình buông lừng khừng !
*
Trời lơ lửng đám phù vân
Trôi bèo bọt phía nghìn trùng xa xôi
Sông dùng dằng chảy bồi hồi
Bến chờ khách đón đưa người sang ngang !
*
Em đi bỏ lại thu vàng
Lá rơi gió cuốn vào hoang vu tình
Nét gầy trơ giữa u thinh
Mai về mặc định hiện cành di lai !
*
Chân đi gõ bước một hai
Cung âm hòa điệu lạc sai khúc đời
Ta về tìm cội thảnh thơi
Ngày qua úa rụng lấp bời bời thu !
*
Hanh xiên sợi nắng sầu u
Chiều giăng sương chướng rải tù mù phai
Dáng duyên soi bóng trang đài
Em buông ta nhặt ru ngai ngái đời !
*
Chớp nguồn từ biết khóc cười
Lắt lay ruội rã chơi vơi biển trùng
Gió mây ta bện hư không
Trả vay kiếp nợ người bồng bềnh phiêu !

Tác giả Lý Đức Quỳnh – ĐN,Thu 2012

Sài Gòn 28/10/2013
Huỳnh Xuân Sơn

             Chào XS,
Trước hết cho Q bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với XS.Phải thành thật nói
như thế.Vì khi Q đưa bài này lên blog cũng không dám mong gì đâu,nếu
bè bạn đọc có được chút tương đồng trong éo le cảnh ngộ của đời mình mà sẻ
chia với từng ý tưởng,cùng ngóc ngách riêng lẻ,chỉ thế thôi !
Hình tượng"Em" trong Khúc thu,chẳng phải là người con gái nào cả.Em,để lãng mạn hóa cho dịu nhẹ những khô khan đang chuyển biến trong cõi tâm thức với những dằn
vặt,những trăn trở để vượt qua,để vui sống sau một chặng đường dài
lang bạt,nổi trôi chỉ để nhặt nhạnh những đau thương,tan vỡ,xót xa,thất vọng,cũng lắm khi mấp mé bên bờ vực của tuyệt vọng...Em cũng là ý thức tự phản tỉnh,dừng bặt những dự phóng viển vông,vọng tưởng lan man quay về trong thực tại với những điều kiện hiện sinh đang diễn tiến,giáp mặt với cuộc đời,đối diện với chính mình và bước đi trong cách thế không khác là hội nhập trong lưu chuyển của dòng chảy nhân quả tương liên....(nói theo cách nói dân gian là trả nợ)
XS đã làm cho mình kinh ngạc với năng lực thẩm thấu và giải mã những
ký hiệu ngôn từ để nhận diện và hiện bày dòng chảy ngấm ngầm bên trong cuộc đời lặng lẽ,mà bài thơ như kể một câu chuyện tình vô vọng .....
Một lần nữa lại cảm ơn bạn thôi !
             Lý đức Quỳnh_ĐN-29/10/2013 

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

NỬA LỜI

                                                       

                                             NỬA  LỜI

Em  về  qua  cõi  miệng  môi
Tìm  ai  mà  để  nửa  lời  gió  bay
Gió  bay  còn  để  dấu  mây
Miệng  môi  mà  để  chi  đây  nửa  lời !
*
Ngày  đi , em  cũng  đi  rồi
Hôm  nay  lộng  lộng  đỉnh  trời  rẽ  ngôi
Bóng  mây  huyễn  tượng  đổi  dời
Chừng  như  gió  cuốn  về  nơi  hoang  đường !
*
Em  đi  viên  mãn  mười  phương
Bao  dung  hiến  trọn  yêu  thương  gọi  mời
Vầng  trăng  từ  độ  viễn  khơi
Đường  qua  nhân  thế  đầy  vơi  mỏi  mòn ! 
*
Nguyên  trinh  một  tấm  lòng  son
Em  về  hẹn  ước  nước  non  nửa  lời
Mai  sau  giọt  nắng  mù  rơi
Nghìn  trùng  đau  đáu  chia  phôi  ngọn  nguồn !

                                  Lý Đức Quỳnh_ĐN- 9/2004

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

CÁI CÂN

                                           


                                   CÁI  CÂN

Nặng  nhẹ  của  đời  khó  định  phân

Công  bằng  muốn  giữ  tạo  ra  cân

Chỗ  trên , chốn  dưới  tròn  tình  lý

Kẻ  bán , người  mua  rõ  giả  chân

Dục  tưởng* dâng  triều  điêu  đứng  nước

Tham  hành** lộng  gió  nổi  nênh  dân

Ai  đem  con  sáo  sang  sông  ấy

Bỏ  chợ  cơ  cầu  bát  nháo  cân !

              Lý Đức Quỳnh_ĐN-25/11/1987


*và**,dùng chữ nhà phật,tưởng và hành là 2 uẩn trong ngũ uẩn:sắc,thọ,tưởng,hành,thức.Là 5 thành tố cấu trúc con người.
Dục tưởng:ý niệm,quan niệm được tạo lập bởi ý muốn chiếm hữu,thủ lợi.
Tham hành:dòng hiện tượng tâm lý sinh khởi bị phát động do lòng tham đắm.

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

CUỐN LỊCH

                                               

                                   CUỐN  LỊCH

Đây cuốn lịch đã sẵn in ngày tháng
Đóng thành khuôn lớn nhỏ cũng một năm
Làm quy chuẩn, là mẫu mực thời gian
Phải trùng khớp, loại trừ ngay tụt hậu !
*
Từ nội dung đến hình thức cơ cấu
Cũng vậy thôi! Nhưng năm hết đổi năm
Thấy giản đơn, mà kỳ thực oái oăm
Bởi tâm thuật của người dùng phương tiện !
*
Lùi chẳng lùi, muốn tiến nhanh chẳng tiến
Hết vòng quay là lần giở một trang
Giúp ký ức in đậm nét rõ ràng
Không bận rộn, sẵn có rồi: Một cuốn !
*
Đây phát minh đã đi vào cuộc sống
Một hệ thống quá khứ đến tương lai
Dưới hôm nay đã sẵn có ngày mai
Và cứ thế hình thành nên lịch sử…!

                  Lý Đức Quỳnh_ĐN-12/1987

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

CỨ NHƯ

                               

                                      CỨ  NHƯ

Cứ  như  cày  vỡ  ruộng  ra
Trồng  dâu , trồng  lúa , trồng  cà….luân  phiên
           *
Cứ  như  tàn  bếp  tro  đêm
Mẹ  vùi  than  mọn  dành  nhen  lửa  hồng
Cứ  như  lá  rụng  sầu  đông
Vàng  rơi  cổ  độ , xuân  bùng  màu  son
Cứ  như  suối  nước  cỏn  con
Một  dòng  lưu  thủy  nỉ  non  đôi  bờ
Cứ  như  ngậm  nhện  nhả  tơ
Trận  đồ  giăng  lưới  ngu  ngơ  đời  mình
Cứ  như  tằm  mượn  phù  sinh
Luân  hồi  kéo  sợi  thâm  tình  tri  ân
Cứ  như  một  đám  phù  vân 
Lênh  đênh  thấu  tận  vô  cùng  nổi  trôi
Cứ  như  mặt  đất , bầu  trời
Giữa  lòng  rỗng  trống  thảnh  thơi , thuận  tùy
Cứ  như  con  nắng  thích  nghi
Bốn  mùa  gieo  hạt  lưu  ly  nẩy  mầm
Cứ  như  cái  gió  vô  tâm
Chở  mây  về  tận  xa  xăm  mưa  nguồn
Cứ  như  hoa  mở  lòng  hương
Dãi  dầu  một  nắng  hai  sương  nồng  nàn
Cứ  như  thông  giữa  đại  ngàn
Gìn  xanh  suốt  thấu  bẽ  bàng  giá  đông
Cứ  như  trúc  lắng  vào  trong
Thầm  vi  vu  vút  thinh  không  gió  đàn
Cứ  như  tát  nước  đầu  làng
Lòng  quê  múc  ánh  trăng  vàng  hồn  nhiên
Cứ  như  sóng  sánh  ảo  huyền
Soi  thanh  tịnh  nguyệt  qua  miền  hoại  hư……
       *
       Cứ  như  và  thế  cứ  như
      Tự  nhiên  hóa  hiện  tâm  tư  phút  ngời !

                     Lý Đức Quỳnh _ ĐN-30/10/2004

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Đang lòng

Họa bài:THU SANG của DẠ VŨ-NGUYÊN MINH
                                     

                                               THU  SANG


Em  về  từ  độ  lá  vàng  phai

Loáng  thoáng  xiêm  y  nhẹ  gót  hài

Xao  xác  rừng  thiêng  mờ  bóng  nhạn

Ngác  ngơ  vườn  mộng  vắng hồn  nai

Trăng  mơn  thạch  thảo , tình  đôi  cụm

Sương  tỏa  Hương  Giang , lạnh  sáu  vài

Rượu  ướp  hương  nhu – mời  viễn  khách

Chén  thù , chén  tạc – chuyện  trần  ai !

                    Dạ Vũ-Nguyên Minh _ 2013


Bài họa của Người Nguyên Thủy:

            TỰ TẠI

Xin  hỏi  tình  nào  tình  chẳng  phai ,

Và  ai  sống  mãi  cái  hình  hài?

Sao  không  bay  lượn  như  chim  bướm ,

Sao  chẳng  vui  đùa  tựa  thỏ  nai ?

Đuổi  mộng  trăm  năm  nào  đặng  một ,

Rắp  tâm  trọn  kiếp  há  thêm  vài !

Ta  từ  kết  bạn  cùng  trăng  gió ,

Một  cõi  an  lành - biết  nói  ai…

                                   Người Nguyên Thủy


Bài  họa của Quỳnh:


ĐANG  LÒNG

Sắc  thắm , mù  đông  sắc  lại  phai

Xuân  xanh  xao  xót  biệt  hình  hài

Sương  thu  đã  vướng  vương  cành  cỏ

Nắng  hạ  còn  rười  rượi  mắt  nai

Góp  cuộc  mơ  vay , vui  được  mấy

Gom  đời  mộng  trả , khổ  đâu  vài

Đang  lòng  thả  lạc  tình  nâng  chén

Mặc  cả  chi  cười , ai  khóc  ai !

           Lý Đức Quỳnh _ ĐN-13/10/2013

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

vào đâu

      http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=10036#axzz2nnshjE7t                                     


                                              VÀO  ĐÂU


             Mây  trắng  về  bay  bảng  lảng  thiên

             Hoàng  hôn  lặng  tím  quạnh  u  miền

             Bần  thần  chiếc  lá  rơi  chao  đảo

             Tĩnh  tịch  con  chim  đứng  tịnh  nhiên

             Đột  xuất  tao  phùng  trăng  một  ánh

             Trường  kỳ  hội  ngộ  nguyệt  vô  biên

             Đêm  trôi  giữa  cõi  muôn  xưa  ấy

             Gió  giữ  vào  đâu  phút  hiện  tiền ?!

                         Lý Đắc Quỳnh_ĐN-10/10/2013

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

nhớ quê & về quê

*Họa theo bài:VỌNG CỐ HƯƠNG của anh LA THỤY(Phú Đoan)
                                           
(Tranh trên mạng)

                                       VỌNG CỐ HƯƠNG

                                   Mây  trời  dõi  bóng  dạ  nao  nao

                                   Hồi  ức  miên  man  cuộn  sóng  trào

                                   Quảng  Trị  đường  xưa  ươm  kỷ  niệm

                                   La  Gi  phố  mới  vắng  tâm  giao

                                   Ly  hương  khắc  khoải  thương  mưa  bấc

                                   Biệt  xứ  bâng  khuâng  nhớ  gió  Lào

                                   Trở  gối  chập  chờn  chao  cánh  mộng

                                   Vọng  về  quê  cũ  dấu  yêu  trao  

                                   
                                                                        La Thụy

Bài họa 1:

                                         NHỚ QUÊ

                             Mây  lãng  đãng  trôi  trắng  đến  nao

                             Quê  xưa  mờ  mịt  lệ  nhiên  trào

                             Đồng  Nai  núi  thẳm  ghìm  hoang  lẻ

                             Đất  Huế  tình  sâu  trượt  quảng  giao

                             Mộng  cỗi  đông  tàn  bầm  gió  bấc

                             Mơ  non  hạ  cháy  rụi  phong  Lào

                             Đóng  đời  hì  hục  ngoài  phương  ngoại

                             Cố  quận  riêng  lòng  lẩn  thẩn  trao !

                                          Lý Đức Quỳnh_ĐN-5/10/2013

Bài họa 2:

                                           VỀ  QUÊ

                             Cổ  độ  vỡi  vời  tự  nảo  nao

                             Nay  về  biệt  lệ  bặt  ngưng  trào

                             Hò  xưa  hơi  hởi  niềm  tân  ngộ

                             Hẹn  mới  vẫy  vầy  nỗi  cố  giao

                             Tiễn  thuở  mưa  phùn  dầm  rát  bấc

                             Theo  mùa  nắng  lửa  suốt  ran  Lào

                             Sông  quê  ngọt  mát  dòng  tâm  tưởng

                            Tắm  bụi  lông  bồng , rủ  rỉ  trao…..

                                          Lý Đức Quỳnh_ĐN-5/10/2013

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

sau bão số 10

*Lời comment từ bài:SAU CƠN BÃO ở nhà bạn Nuthan mattroi.
                                 

                       
                                   SAU CƠN BÃO

                            Bão tan. Lũ cũng qua rồi
                            Mà sao lòng cứ ngậm ngùi chẳng yên
                            Làng quê xanh mát lành hiền
                            Bỗng chốc xao xác những phiền cùng lo
                            Thóc chưa khén để vào bồ
                            Lũ qua ngập hết xác xơ mọc mầm
                            Bao nhiêu cây trái lâu năm
                            Gió lôi bật gốc rễ nằm trên không
                            Mùa sau biết có ấm lòng
                            Lấy đâu trái ngọt ở trong vườn nhà ?
                            Mẹ hiền thơ thẩn vào ra
                            Xót thương từng gốc ổi già, cam non
                            Bao mùa ươm trái to tròn
                            Giờ nằm la liệt héo hon nước dầm !

                            Trời còn mưa mãi lâm thâm
                            Trách trời, trách đất, trách nhầm cả Thu....

                                         Được đăng bởi Nuthan mattroi

*Lời còm:

Quỳnh Lý Đức15:53 Ngày 02 tháng 10 năm 2013

                             Ông trời bão ập xuống nghèo
                             Miền Trung lập địa cái eo sẵn rồi
                             Chắt chiu từng hạt mồ hôi
                             Bỗng chốc tan tác những bồi hồi đau
                             Làm sao hẹn được với sau
                             Hằng năm bão cứ trên đầu treo lơ
                             Một đàn nheo nhóc con thơ
                             Khổ ơi là khổ biết bờ bến nao
                             Quê mình răng mãi lao đao
                             Chịu thương mà khó cứ bào ruột gan
                             Mấy mùa cày ải gian nan
                             Mầm ươm chưa gặt đã tan tành rồi
                             Nén lòng môi mãi đắng môi
                             Suốt cò lặn lội giữa đời trầm luân
                             Sẻ chia đùm bọc xa gần
                             Cũng là cơ cực giúp phần lo toan....

                             Bão về lòng chạnh bàng hoàng
                             Câu thơ niệm thứ gửi màng muộn sau......

                                                Lý Đức Quỳnh _ ĐN

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

không em

*Họa theo bài:EM của chị NHÃ MY
                                           
(Tranh trên mạng)

                                            EM

                            Một  tiếng  thân  yêu  khẽ  gọi  em

                            Nghe  thương  hơn  mấy  nụ  hôn  mềm

                            Gần  nhau  những  sợ  lo  mau  sáng

                            Xa  cách  để  rồi  nhớ  mỗi  đêm

                            Ước  nguyện  tình  duyên  nồng  thắm  đẹp

                            Đắm  say  nhan  sắc  đượm  hương  men

                            Cho  dù  kêu  đến  tàn  hơi  thở

                            Vẫn  thật  êm  đềm  muốn  được  thêm…

                                                       NHÃ  MY
                                         

            Bài  họa:

                                               KHÔNG  EM

                               Không  em  mà  vẫn  mãi  yêu  em 

                               Lá  loáng  trăng  khuya  đọng  ánh  mềm

                               Lóng  lánh  sương  gieo  lay  giọt  sáng

                               Êm  đềm  gió  gợn  rúc  hồn  đêm

                               Dài  khuya  đuối  mộng  trôi  theo  sóng

                               Đẫy  bữa  tròn  thương  trỗi  dậy  men

                               Đã  đến  trần  gian  xin  nhập  cuộc

                               Nhìn  nhau  rõ  mặt  đậm  yêu  thêm.....

                                           Lý Đức Quỳnh_ĐN-1/10/2013