Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

GIEO_THAY LỜI CHÀO !

*Kính các anh chị và các bạn hữu!
Cho Quỳnh thân ái gửi đến quý anh chị và bạn hữu lời chúc :
MÙA GIÁNG SINH AN LÀNH!
NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG HẠNH PHÚC VIÊN MÃN !
Do công việc Quỳnh phải nghỉ blog một thời gian,qua Tết mới trở lại được.Cho Quỳnh gửi đến quý anh chị và các bạn lời chúc sớm thay lời chào tạm biệt.
Thân ái ! Quỳnh.
                             

        http://www.tho.com.vn/thi-pham/gieo/33417   
                          GIEO


Đừng  bới  trong  nhau  tìm  hoài  lầm  lỗi
Rác  rưởi  trần  gian  đọng  lại  thời  gian
Xó  xỉnh  tâm  tư  đêm  ngày  nhức  nhối
Em  hỡi , em  ơi  băng  bó  lòng  nhau !

Dĩ  vãng  qua  đi , ngày  xưa  để  lại
Kỷ  niệm  vui  buồn  kết  chuỗi  tràng  hoa
Đây  mảnh  vườn  quê  đời  đời  còn  mãi
Máu  người  đi  trước  quyện  mồ  hôi  sau !

Năm  tháng  ruộng  lúa , năm  tháng  nương  dâu
Năm  tháng  đời  người  bao  mùa  trồng  gặt
Bao  mùa  mưa  nắng , bao  mùa  được  mất
Lầm  lỗi  lớn  khôn  dâu  lúa  đời  người !

Cho  anh , cho  em  tiếng  khóc  nụ  cười
Cay  đắng  ngọt  bùi  ta  nếm  trong  nhau
Ta  đến  trong  nhau  như  tìm  đến  đất
Gieo  trồng  và  gặt , ngày  tháng  bao  dung !

                              Lý Đức Quỳnh_ĐN-14/1/1997

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

EM VỀ

                               

                   
                   EM  VỀ

Xõa  tóc  khói  sương  em  về  gió  lộng
Qua  cầu  hoàng  hôn  tình  nhớ  xa  xôi
Mộng  ước  trăm  năm  tháng  ngày  vung  vãi
Lòng  ngồi  nhặt  lại  tình  đã  xa  khơi !

Trống  vắng  mênh  mông  mơ  ngày  tương  ngộ
Tình  như  mưa  gió  chăn  gối  đêm  sâu
Trùng  dương  lênh  đênh  một  đời  bọt  biển
Em  về  vỗ  sóng  lối  ngõ  lòng  nhau !


         Lý Đức Quỳnh_ĐN-24/11/1996

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

ĐẮM

                                   


                             ĐẮM

Em  vẫn  đó  giữa  lòng  đời  hoa  mộng
Mà  ta  xa  từ  ngày  tháng  hoang  đường
Thu  sớm  vàng  trong  cuống  lá  xuân  xanh
Làm  bỡ  ngỡ  cả  trưa  hè  trốn  gió !

Em  mãi  hát  làm  say  mèm  giọt  nắng
Nhớ  nhung  xưa  mưa  xa  vắng  đi  về
Ta  rớt  lại  sau  hoàng  hôn  dĩ  vãng
Ném  thời  gian  vào  hố  thẳm  hoang  tàn !

Xa  xôi  quá , sao  mà  em  vẫn  đó
Mãi  là  trăng  soi  lòng  nhớ  không  gian
Gần  gũi  đến  nổi  gai  từng  cảm  giác
Bột  thời  gian  chung  thủy  khéo  pha  màu !

Ngọc  ngà  trong  sâu  đen  mắt  thần  tiên
Càng  bẽn  lẽn  tóc  xanh  cười  bạc  bẽo
Tình  phiêu  du  trên  đôi  bờ  nhật  nguyệt
Ta  yêu  em  chìm  đắm  dưới  trần  gian !

     Lý Đức Quỳnh _ĐN-25/4/1996

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

QUÊ TRONG RẤT...

                            


Quê trong Em ! ( Cảm xúc từ những bài thơ Quê bên nhà anh Quỳnh Lý Đức!)của HÀ DƯƠNG 

"Không nơi nào đẹp bằng nơi này!" Đó là câu nói mà ai cũng có thể nghĩ tới khi nhớ về " Quê hương " Nơi mà mình đã sinh ra và lớn lên!

Ở đó, nơi cuộc sống không tấp nập, không bon chen, không chớp nháy ánh đèn xanh đỏ, con người bình dị trong cái kiêu sa.

Ở đó, nơi có cái Cổng làng đẹp như cái Cổng làng của cụ Bàng Bá Lân , những đứa trẻ chăn trâu trên cánh đồng vàng, đàn cò trắng tung bay về phía cuối trời, bọn trẻ vô tư cởi áo ù nhau nhảy ùm xuống sông, trên bờ lũ bò nhởn nha gặp cỏ.

Chiều hôm đón mát cổng làng
Gió hiu hiu đẩy mây vàng êm trôi
Đồng quê vờn lượn chân trời
Đường quê quanh quất bao người về thôn

Chiều chiều tiếng sáo diều vi vu sau rặng tre cong vút, đàn trâu nối đuôi nhau về làng, các mẹ lưng còng trồng rau cấy lúa, ánh hoàng hôn như đan vào nhau , dệt lên một bức tranh đẹp như " Bức tranh quê" của Nữ sĩ Anh Thơ

Ngoài bờ đê cỏ non tràn cỏ biếc
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa

Đối với Rất,Quê không chỉ là nơi sinh ra và lớn lên.  Ở đó có hình ảnh của Mẹ! Mẹ là người đã sinh ra con, nuôi con lớn bằng dòng sữa mát , nhiều đêm ngủ ngồi bế ẵm nâng niu . Mẹ là ánh trăng sáng soi con trên bước đường đời, Mẹ là chiếc lá sen che nắng che mưa, Mẹ là gốc cổ thụ, là điểm tựa vững chắc của con khi đôi chân mệt nhoài. Mẹ là hơi thở từ những ngày đầu con hình thành cho đến khi con khôn lớn , Mẹ dõi theo con mỗi bước chân trên mọi nẻo đường đời. Mẹ không ngần ngại hy sinh, chăm sóc , mang cực nhọc đau đớn vào lòng...để con mẹ vững bước trưởng thành!

Quê hương của con là Mẹ, là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi con gửi cả tâm hồn!

Anh Quỳnh Lý Đức thân mến!

Em vẫn biết chúng ta đôi khi vẫn còn sân si đôi chút bởi như Phạm Duy đã viết : Lòng tôi sao vẫn còn biên giới...

Nhưng khi em đọc những bài thơ của anh viết về Quê hương. Dường như Quê trong anh rất buồn, rất nghèo, rất oằn mình. Mỗi khi đọc em lại cồn cào một nỗi nhớ quê, mặc dù em sinh ra nơi có bãi biển yên bình, sóng xô bờ tung tóe. Nhưng Em lại rất ấn tượng với Làng trong tranh, Làng trong văn học, Làng trong thơ ca. Làng nơi Ba em sinh ra ,Làng trong em thật đẹp . Đẹp như một bức tranh, nơi đó chỉ có yên bình....dòng sông nước chảy êm ru đôi bờ...

Anh trai à ! 

Thiên hạ thường truyền tai nhau rằng " Mạng là ảo  - Ảo mệnh". Phải chăng thế gian là hư ảo, là mộng ảo, là huyễn tưởng? . Xử thế nhược đại mộng -  Hồ vi lao kỳ sinh (  Lý Bạch ) Trong mộng có thực - Trong ảo có chân . 

Trong  mạng ảo có thực mạng ( !)  - Lẽ dĩ nhiên trong một chừng mực có thể hiển lộ phô diễn ...và lẽ dĩ nhiên là những góc khuất, là phần chìm của tảng băng trôi.

Và rồi những tháng ngày lang thang rong ruổi trên blog, Em nhận ra rằng có những tâm hồn rất đáng quý, đáng trân trọng. Một trong số đó là Anh ! Đối với em Anh như một người Anh trai, một người cha, một người chú! Một người em luôn kính trọng!

Đôi lời gửi tới Anh trai ! Thân chúc anh luôn mạnh khỏe và luôn là một người anh mẫu mực trong lòng đứa em gái này !


*** Cảm ơn em gái đã có bài viết thú vị từ những cảm xúc chân thật !

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

LÒNG QUÊ


                                  LÒNG  QUÊ


Chiều  mưa  qua  núi  qua  sông
Qua  vắng  cánh  đồng  hiu  quạnh  làng  quê
Ngoằn  ngoèo  mòn  lối  sơ  khê
Xa  xôi  ai  có  đi  về  thăm  nhau
Chiều  mưa  nước  nổi  trắng  phau
Mái  tranh  lọt  thõm  giữa  bầu  trời  mưa
Đêm  dài  mẹ  kể  chuyện  xưa
Buồn  thương  lòng  mẹ  gió  mưa  u  hoài
Khổ  đâu  mà  tận  phôi  thai
Nào  cam  chi  phận  trần  ai  ơi  người !

Chiều  mưa  qua  núi  chơi  vơi
Qua  sông  vắng  lặng  qua  đời  hút  heo
Nhớ  cha  nhớ  mẹ  gieo  neo
Lặng  thầm  chiếc  bóng  quê  nghèo  nuôi  con
Nhớ  thương  kiếp  sống  mỏi  mòn
Đã  bao  trăn  trở  vẫn  còn  dây  dưa
Chiều  mưa  lại  nhớ  chiều  mưa
Đêm  mưa  lại  nỗi  đong  đưa  võng  đời
Trăm  năm  dâu  bể  vợi  vời
Não  nùng  thân  phận  nhìn  trời  rơi  mưa !

                                         Lý Đức Quỳnh_ĐN-8/3/1997      

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Cảm nhận Huỳnh Xuân Sơn với bài Góc Quê của Quỳnh

   http://tho.com.vn/b%C3%A0i_vi%E1%BA%BFt/hu%E1%BB%B3nh_xu%C3%A2n_s%C6%A1n_v%E1%BB%9Bi_c%E1%BA%A3m_nh%E1%BA%ADn_b%C3%A0i_th%C6%A1_g%C3%B3c_qu%C3%AA_c%E1%BB%A7a_t%C3%A1c_gi%E1%BA%A3_l%C3%BD_%C4%91%E1%BB%A9c_qu%E1%BB%B3nh/31340                                                         
                                         

                Cảm nhận Huỳnh Xuân Sơn với bài Góc Quê của Quỳnh.

Câu thơ “Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát. Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”- (Nguyên Sa). Nhiều người  thuộc và rất nhiều người thích.Áo lụa em mặc mà anh mát, nói lên  vẻ đẹp của lụa tô điểm thêm cho nét đẹp người con gái mặc nó.

Tình cờ tôi đọc được bài thơ của tác giả  Lý Đức Quỳnh, cũng liên quan tới lụa nhưng trước khi có tơ để dệt lụa ,thì phải trồng dâu nuôi tằm , quay tơ, canh cửi mới có lụa.  và muốn biết nơi làm ra nó thì ta hãy về thăm một Góc Quê của anh:

Góc Quê

Khuất lặng sau tre cái cổng làng
Chia khao khát nhớ nỗi thênh thang
Vàng phơi ánh lụa trên nong kén
Biếc lượn triều dâu cuối bãi ngàn
Nắng dệt đường tơ se sợi thắm
Trăng quay canh cửi vọng đêm tàn
Xiêm y hồ hởi ai reo phố
Lủi thủi góc quê những trễ tràng.- (Lý Đức Quỳnh)

Bài thơ được viết theo thể thơ Đường Luật Thất Ngôn Bát Cú. Với những câu từ chắt lọc viết về một làng nghề trồng dâu nuôi tằm dệt lụa.nhưng có lẽ muốn biết về nghề trồng dâu hay về nuôi tằm dệt lụa ta phải vô hai câu đề đã :

Khuất lặng sau tre cái cổng làng
Chia khao khát nhớ nỗi thênh thang

Hai câu đề anh viết, có lẽ ngay cái lúc anh bước về quê trước cổng làng nằm lặng lẽ sau rặng tre xưa, giờ vẫn vậy. làng quê dù có thay đổi đến đâu thì cái cổng làng thiêng liêng ấy chẳng thể dời chỗ.

Nhưng nút thắt cần gỡ là ở câu đề thứ hai :”Chia khao khát nhớ nỗi thênh thang”. Nỗi nhớ có bao nhiêu và nhiều tới mức nào? Sao anh không thể tìm từ diễn tả mà phải chia nó ra vậy? dẫu nỗi nhớ có thênh thang cỡ nào thì trong lòng trong trái tim ta vẫn còn chỗ chất chứa mà! Hai câu đề anh dùng phép đảo từ càng làm cho nỗi nhớ thêm mênh mang, nhưng nhớ gì đây thì ta phải đi tiếp tìm ở trong hai câu thực:

Vàng phơi ánh lụa trên nong kén
Biếc lượn triều dâu cuối bãi ngàn

Ở đây hai câu này với các cặp đối “Vàng phơi” đối với “Biếc lượn” và “ánh lụa” đối với “Triều dâu” . còn “trên” đối với “cuối” và cặp đối cuối cùng “nong kén” đối với “bãi ngàn”. Bốn cặp đối của hai câu thơ thứ 3 và thứ 4 trong thơ Đường luật gọi là hai câu thực này, hòa quyện ý từ với nhau kết thành hai câu thơ tả cảnh sống động và đẹp tuyệt. Bạn hãy xem nhé: Bức tranh Góc Quê có muôn nong kén sắp hàng vàng óng chuẩn bị quay tơ, tơ quay xong được mang ra phơi vàng óng một góc trời .

Đối với cảnh ươm tơ đó. Nhìn xa ngút tầm mắt là bãi dâu màu xanh biếc, gió thổi từng lớp lớp nô đùa trên ngàn dâu lả lướt tạo ra những triều sóng nối tiếp nhau chạy dài đến cuối bãi.

Phong cảnh quê anh đẹp vậy cớ sao nỗi nhớ mênh mang, anh lại phải chia nhỏ ra ngay khi nhìn thấy cổng làng nhỉ. Ta sẽ vào hai câu luận xem may ra có đáp án:

Nắng dệt đường tơ se sợi thắm
Trăng quay canh cửi vọng đêm tàn

Ở hai câu luận này anh dùng các cặp đối “Nắng dệt đường tơ” đối với “trăng quay canh cửi”. và “se sợi thắm” đối với “ vọng đêm tàn”. Các cặp đối kết lại với một nhịp điệu mượt mà như chính khung cảnh mà cặp luận  muốn tả

Quang cảnh làng nhề ươm tơ dệt lụa nổi rõ hơn qua hai câu luận này. Anh dùng biện pháp ẩn dụ dẫn dắt ta vào ban ngày thì, ươm tơ, dệt lụa bằng hình ảnh nắng làm nền. Còn đêm về tiếng canh cửi vọng khắp làng nhiều khi tới tàn đêm bằng hình ảnh Trăng quay khung cửi. Không gian và thời gian cùng khung cảnh đã được tác giả khắc họa rất tài tình và sống động ta thấy rõ làng quê thanh bình với   công việc qua một  ngày đêm rồi mà vẫn chưa thấy tại sao nỗi nhớ mênh mang kia phải chia ra,  mặc dù đã tới hai câu kết:

Xiêm y hồ hởi ai reo phố
Lủi thủi góc quê những trễ tràng.

Giờ thì chẳng cần thắc mắc nữa. đã có câu trả lời. sau hai câu kết đầy tâm trạng và nỗi niềm của anh. Ta mới vỡ ra cái điều mà khiến nỗi nhớ anh phải chia ra kia. Bởi "hồ hởi reo  trên phố" chẳng mấy ai còn dùng tới lụa nữa xã hội phát triển vải vóc công nghiệp ào vào theo. Cuốn phăng đi mất những ánh lụa vàng phơi, những biếc lượn triều dâu và trăng quay canh cửi hay nắng nhuộm đường tơ kia chỉ còn trong nỗi nhớ của anh thôi. Làm sao trái tim đau đáu với quê hương với cuội nguồn như anh mà có chỗ chứa.đành phải chia ra cho vơi bớt. Nhưng nào đã thấy bớt được mà chỉ thấy anh với "lủi thủi góc quê những trễ tràng"

Vâng có lẽ là mới "trễ tràng" thôi anh ạ. Chứ chưa muộn hẳn. Giờ đây nghề chăn tằm dệt lụa đang dần khôi phục trên khắp quê hương từ Tân Châu Long Xuyên tới Vạn Phúc Hà Đông. Duy chỉ có điều các công đoạn quay tơ, dệt lụa, hong tơ sấy lụa, tẩm hấp người ta làm bằng máy thay thế cho thủ công, vì vậy mà tiếng khung cửi lanh canh thâu đêm chẳng còn nghe.  Nhưng chắc chắn sẽ còn một thứ mà đau đáu trong lòng anh, đó là sóng lượn xanh biếc của « triều dâu ». để bù lại một chút cho những hình ảnh và âm thanh sẽ chỉ còn trong nỗi nhớ : .

Ở câu kết cái"lủi thủi",cái"trễ tràng"còn nói lên nỗi đau của người viết khi nhìn thấy cái hình ảnh rất đẹp,rất êm đềm thơ mộng.Nhưng cái"mốc thếch"của quê nghèo vẫn nguyên vẹn,vẫn đóng khung sau cái cổng làng,vẫn im lìm trong góc quê khuất lặng,như đang tụt hậu,như đang bị bỏ quên khi xã hội vận động phát triển,phố xá đông vui rộn ràng hồ hởi,còn người quê vẫn mãi lủi thủi quẩn quanh trong nhịp điệu lỗi thời lạc hậu,tẻ nhạt.Hoàn cảnh và điều kiện như đang chôn chân,nhốt cuộc đời họ trong mỏi mòn,trong khát khao mà chẳng thể nào vượt thoát được......

Góc Quê của tác giả Lý Đức Quỳnh là như vậy đó ư?  Góc quê là hoài niệm, là trở trăn, là hình ảnh sẽ theo anh mãi mãi tới bất cứ nơi nào mà anh đến!

Sài Gòn 25/11/2013

Huỳnh Xuân Sơn

*Xin cảm ơn bạn Huỳnh Xuân Sơn đã cảm nhận bài thơ GÓC QUÊ của Quỳnh !

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

ĂN MÀY

                                   
                      

                                  ĂN  MÀY

Ngày  xưa  gấp  chiếc  thuyền  giấy
Thả  niềm  vui  lên  mặt  hồ  hố  bom  dợn  sóng
Tiếng  cười  ướt sũng
Đuối  đắm
Mắt  vô  tư  nhìn  đời  phẳng  lặng
Màu  trời  thơ  biêng  biếc  rất  trong
Tung  tăng  ngõ  hẹp 
Ta  lớn  lên
Nụ  cười  nở  mãi  trên  môi  suốt  thời  trẻ  dại !

Chiếc  thuyền  giấy  ngày  xưa
Trở  về  trong  ngăn  cũ
Miệng  hồ  hố  bom  hòa  bình  san  lấp
Sức  sống  mới  trỗi  dậy
Màu  xanh  đời  bàn  tay  người  chăm  bón
Ta  thẹn  thùng  thấy  mình  rén  rón
Quay  lưng  thực  tại , hờ  hững  ngày  mai
Trút  buồn  đau  suông  một  tiếng  thở  dài
Chực  chờ  ăn  mày  niềm  vui  tuổi  bé
Ngu  ngơ !
                        Lý Đức Quỳnh_ĐN-30/9/1998

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

TÌNH SI

    http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/t%C3%ACnh_si/31496                                 

                                TÌNH  SI

Trắng  bồng  bềnh  lụa  non  đầu
Loáng  dòng  biếc  lượn , soi  cầu  vàng  rơi
Lồng  cỏ  cây  dáng  hình  người
Hôm  nào  sông  nước  nói  cười  trong  trăng !
*
Tro  khoảnh  khắc , lửa  vĩnh  hằng
Mây  trời  quyện  bước  vờn  chân  em  về
Nghiêng  vai  tóc  xõa  sơn  khê
Gió  nhàng  nhịp  thở  qua  khe  vô  cùng !
*
Chiều  thơm  mưa  nắng  trùng  phùng
Em  xinh  nép  khép  ngại  ngùng  vào  ngoan
Thanh  âm  lá  phím , cung  đàn
Nguồn  yêu  rạo  rực  chảy  tràn  thanh  xuân !
*
Em  như  một  tiếng  chim  ngân
Một  làn  nắng  ửng  giữa  lòng  phù  sinh
Cho  đêm  tối  có  bình  minh
Cho  đời  làm  gã  si  tình  thiên  thu !

                         Lý Đức Quỳnh_ĐN-11/3/2007

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Cảm nhận của bạn XUÂN SƠN với bài VỠ LÒNG của Quỳnh

                                     
                                                                                                     

Nền giáo dục bây giờ không còn lớp vỡ lòng nữa chỉ còn các lớp ngoại ngữ vỡ lòng…. Thời tôi đi học những năm 76 của thế kỷ trước còn có hẳn một lớp vỡ lòng trước khi vào học lớp một cơ. Nói vậy để thấy rõ hơn vỡ lòng là mới mẻ là mới bắt đầu.  Đại Thi Hào Nguyễn Du  cũng có khái niệm về vỡ lòng như thế này:
Xót mình cửa gác buồng khuê
Vỡ Lòng học lấy những nghề nghiệp hay – (Truyện Kiều-Nguyễn Du)
Thế mà đến nhà Lý Đức Quỳnh tôi lại gặp ngay cái tựa đề Vỡ Lòng cho một bài thơ của anh. Thật lạ Anh đã quá nửa đời người rồi sao còn vỡ lòng gì đây. Trí tò mò nổi lên tôi liền tìm cách làm sao vào được lớp vỡ lòng mà anh đang học này>
Rồi mùa giáp hạt còn ai
Tiếc tình lượm mót tàn phai khóc tình
Thương em chiếc bóng phù sinh
Lưu đày dĩ vãng một mình chung thân!
Trời ạ mới bước vô gặp ngay “Mùa giáp hạt” chữ Rồi  đảo chỗ đứng làm tăng thêm câu anh hỏi chỉ để hỏi “Còn ai”. Giáp hạt thì chẳng còn gì đâu? Mà mùa tình giáp hạt thì lại càng chẳng có gì cho anh lượm mót cả.  Anh nói “Thương Em chiếc bóng phù sinh”. Lưu đày trong cái dĩ vãng trống chơn ấy chung thân hay anh đang thương chính mình đây? Thôi anh đã biết lượm mót tàn phai để rồi phải” khóc tình”. Thì hãy cứ khóc đi khóc cho vơi nỗi sầu mặn đắng. ngay bờ môi mà chưa nỡ bỏ còn “Tiếc tình”. Thì chắc hẳn cả anh cả Em kia đều phải “Lưu đày dĩ vãng thôi”. Nhưng rất may mắn có lẽ do khóc nên Anh đã nhận ra một điều rất quan trọng trong cuộc sống đó là:
Chim bay cánh vỗ phân vân
Đường xa đôi đoạn ngập ngừng… lại bay
Trời cao có gió có mây
Có vầng nhật nguyệt chia ngày chia đêm.
Anh đã bừng tỉnh và nhận ra Chim có đôi cánh để bay. Đại Bàng có đất của Đại Bàng có bầu trời rộng lớn của nó. Se sẻ cũng có bầu trời của nó. Tạo hóa đã sắp đặt rồi. Nó tung bay nó xoải cánh nếu có một chút nào đó ngập ngừng thì cũng chỉ là ngập ngừng thôi nó vẫn bay. Dải ngân hà lồng lộng trên cao kia cũng vậy,Có trăng có mặt trời đại diện cho ngày và đêm. Hết ngày sẽ tới đêm chỉ có một khoảng đệm rất ngắn. Hoàng hôn. Tận cùng của đêm sẽ là ngày với hai khoảng lặng:Rạng đông và bình minh. Như thuyết âm dương kia nó cũng vậy. Âm dương luôn đối lập nhau và cái này tới ắt cái kia phải lui. Ở đây còn một nghĩa sâu xa nữa là con người ta đến với cái xấu thì dễ hơn là từ cái xấu mà rũ bỏ để làm điều tốt đối nghịch. Trong mỗi con người chúng ta khi tạo hóa cho làm người đã cho ta có cả cái tốt cái xấu bên trong chỉ là lý trí ta muốn biến ta thành người xấu hay tốt mà thôi. Một vòng luân hồi luôn khép kín cho mỗi chúng ta mà.
Khi nhận ra sự biến thiên tuần hoàn này anh chợt nhìn lại mình và thấy:
Trái tim niềm nỗi đóng nêm
Mỗi ngày thêm một muộn phiền lún sâu
Xô đời sóng gió biển dâu
Vô Thường em hỡi nhiệm màu ở trong!
Trời ơi có ai mà như anh không? Bao nhiêu nỗi niềm  chắc cũng chẳng êm đẹp gì lại đi Chất chứa trong trái tim vốn đã quá chật hẹp cho một tâm hồn đa cảm rồi. Khi  đã đầy mà  muốn chứa thêm thì bắt buộc phải “đóng nêm” để dồn thêm thôi. Cứ thế mỗi ngày mỗi đóng  bởi dòng đời mà anh đang bơi giữa “sóng gió biển dâu” mà nỗi niềm chất chứa không mỗi ngày mỗi  “lún sâu” mới là lạ phải không ạ. Nhưng may mắn đã mỉm cười và dang tay kéo  Nêm ra khỏi trái tim anh rồi. Vết sẹo để lại không dễ liền nhưng nó cũng bớt nhức nhối hơn khi nêm kia còn. Tại sao lại vậy ư? Bởi anh đã nhận thấy trong những nghiệt ngã những đau khổ kia cuối cùng cũng có đường chân trời soi sáng dắt anh ra thoát khỏi bề trầm luân. Mà có lẽ kiếp trước anh nỡ vay và hôm nay lúc này khi anh ngộ ra là khi anh đã trả hết nợ tiền kiếp.
Anh trả hết thì tất cả trong anh giờ đây lại phải bắt đầu từ đầu. anh phải đi lại từ những bước chập chững ngày xưa anh đi Nhưng giờ đây anh sẽ đi và sẽ đến bến bình yên của cuộc đời với những bước chân chậm mà chắc và cùng với những bước chân ấy là một trái tim liền sẹo một tâm hồn thanh thản.
Chân đi từng bước vỡ lòng
Đến từng bước đến về không quay về
Ở đâu  đất ở là quê
Ai cười hểu hảo lòng nghe xuề xòa !
Bây giờ dẫu có muộn nhưng  vẫn vui vì ta đã tìm được cho ta cái mình cần cái mình muốn và quan trọng là ta đã bằng lòng với hiện hữu xung quanh mình. Vỡ Lòng của anh là vậy đó ư !
Một bài lục bát quả thật  khó đọc vì những câu từ chắt lọc chạy đuổi bắt nhau về ẩn ý sâu xa. Khiến ta khó cảm nhưng hãy đọc chậm và xâu chuỗi  dữ liệu mà từng lời thơ chỉ lối thì đây là một bài thơ rất hay. Nó cuốn hút tôi đi theo nó cho đến câu cuối cùng và vỡ òa ra là vậy đó. Đây chỉ là cảm xúc và cái nhìn một chiều từ phía tôi mong tác giả và bạn đọc hãy coi bài viết này như một lời cảm ơn của tôi giành cho tác giả môt bài thơ mà tôi đã đồng cảm.

                       
                                                VỠ  LÒNG

Rồi  mùa  giáp  hạt , còn  ai

Tiếc  tình  lượm  mót  tàn  phai  khóc  tình

Thương  em  chiếc  bóng  phù  sinh

Lưu  đày  dĩ  vãng  một  mình  chung  thân !
*
Chim  bay  cánh  vỗ  phân  vân
Đường  xa  đôi  đoạn  ngập  ngừng….lại  bay
Trời  cao  có  gió , có  mây
Có  vầng  nhật  nguyệt  chia  ngày , chia  đêm !
*
Trái  tim  niềm  nỗi  đóng  nêm
Mỗi  ngày  thêm  một  muộn  phiền  lún  sâu
Xô  đời  sóng  gió  biển  dâu
Vô  thường , em  hỡi  nhiệm  mầu  ở  trong !
*
Chân  đi  từng  bước  vỡ  lòng
Đến  từng  bước  đến , về  không  quay  về
Ở  đâu  đất  ở  là  quê
Ai  cười  hểu  hảo , lòng  nghe  xuề  xòa !

                                                  Lý Đức Quỳnh_ĐN-20/11/2005

*Cảm ơn XS nhiều ! Quỳnh xin được đưa lên entry nhé !

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

MỘT MAI

    http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/m%E1%BB%99t_mai/31406                               


                                       MỘT  MAI

Em  đi  để  ánh  trăng  suông
Treo  đầu  ngõ  vắng  soi  buồn  vào  không
Tơ  vương  sương  khói  miên  trùng
Tiếng  đàn  gió  cũng  mịt  mùng  âm  hao !
*

Biển  khơi  giục  sóng  triều  trào
Nén  lòng  từng  vỡ  ba  đào….bở  hơi
Ta  còn  trĩu  nặng  gánh  đời
Gặp  em  kẽo  kẹt  nghẽn  lời  ru  rao !
*
Sông  Tương  lặng  cắm  con  sào
Giữa  miền  biệt  tiễn  thuở  nao  chia  dòng
Để  em  mây  gió  phiêu  bồng
Một  mai  quây  gót  mênh  mông  nhớ  về !

                                               Lý Đức Quỳnh_ĐN-27/2/2005

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

ĐƯA NGƯỜI

*Họa bài ĐƯA TIỄN của bạn BÌNH NGUYÊN.
                                                       

                                             ĐƯA TIỄN

                           Xin  tiễn  đưa  người  theo  áng  mây

                           Mà  sao  nước  mắt  thấm  mi  gầy

                           Thương  cho  số  phận  nhiều  xui  xẻo

                           Hận  lấy  kiếp  đời  lắm  rủi  may

                           Trót  trả  tình  kia  nhưng  chẳng  hết

                           Hòng  vay   nghĩa  ấy  cũng  còn  đầy

                           Đã  đành  trút  bỏ  làn  hơi  mỏng

                           Để  bản  thân  mình  theo  khói  bay.

                                                           Binhnguyen

Bài họa:


                                       ĐƯA   NGƯỜI

                            Đưa  người  sao  tiễn  được  theo  mây

                            Có  lẽ  thân  kia  cũng  lắm  gầy

                            Ly  biệt  xem  ra  trong  vận  rủi

                            Chia  lìa  như  thế  lại  điều  may

                            Thì  thôi  gửi  gió  cho  thêm  nhẹ

                            Cố  níu  nuôi  cơm  chẳng  được  đầy

                            Tâm  sự  lắm  khi  không  nói  tiện

                            Dùng  dằng  dứt  áo  tuột  là  bay !

                                          Lý Đức Quỳnh_ĐN-3/2013

TÌNH XA ĐƯA

Gió đưa buồn thoát vút chân mây,
Để lại bình an thấm mắt gầy.
Lệ thãm xưa kia mi ướt đậm,
Buồn thương ngày ấy mắt ròi may.
Nắng hiu hắc chiếu khơi nguồn nhớ,
Gió lãng cào mây đứng bóng đầy.
Hồn vút dâng cao bồi vọng tưởng,
Tình xa đưa tiễn thoát cao bay.
HỒ NGUYỄN
(06-01-2019)

ĐÁM MÂY TIỄN

Ra cửa nhìn lên một đám mây
Bâng khuâng bóng huyễn dáng hao gầy
Mênh mông cõi ảo tình chiu chắt
Bát ngát đời hư nghĩa mắn may
Tủi phận bao phen tìm quá khứ
Lừng danh muôn thủa phải lưu đầy
Khắp miền khói toả trôi huyền hoặc
Hơi nước hay là lệ thoáng bay ...
       Hawthorne  6 - 1 – 2020
CAO MỴ NHÂN

NGẬM NGÙI ĐƯA TIỄN

Đọc Xuôi:
Đưa người tiễn bạn gửi buồn mây,
Nát mộng đời hương dáng liễu gầy.
Mưa gió lạnh tàn khơi vận rủi,
Nước non mờ tắt lịm xuân may.
Thưa đời kiếp khổ sầu mang tủi,
Bạc phận lòng đau uất hận đầy !
Lừa lọc thế tình thương nước loạn…
Đưa hồn quyện khói lớp trầm bay !

Đọc Ngược:
Bay trầm lớp khói quyện hồn đưa,
Loạn nước thương tình thế lọc lừa.
Đầy hận uất đau lòng phận bạc,
Tủi mang sầu khổ kiếp đời thưa.
May xuân lịm tắt mờ non nước,
Rủi vận khơi tàn lạnh gió mưa !
Gầy liễu dáng hương đời mộng nát…
Mây buồn gửi bạn tiễn người đưa !
Liêu Xuyên

NGÀY CUỐI, DUYÊN THƠ

Hôm ấy trời buồn u ám mây
Tiễn đưa bạn gái tấm thân gầy
Nàng theo bên mẹ tìm hơi ấm
Nơi dễ quen nghề kiếm chút may
Tứ dõi, ba năm bền hướng đó
Vần trông, một bóng vững tâm đây
Duyên thơ phải lứa trời đâu phụ
Ngày cuối tin về đón chuyến bay .
Trần Như Tùng

NGẬM NGÙI...

Tình vương gió thoảng nhẹ làn mây
Mỏng mảnh duyên khô tựa trúc gầy
Bởi sống thừa cay,nên thiếu ngọt
Vì đời rậm rủi, mới thưa may (?)
Sầu thương ai khảo? mà hay đủ
Xa xót ai ao? để biết đầy???
Lạc bước tình trường,đành đứt đoạn
Ngậm ngùi trong bão dạt,mưa bay!
      9-1-2020
Nguyễn Huy Khôi

VĨNH BIỆT

Người đi, thương nhớ gửi ngàn mây
Ủ rũ,khôn nguôi phận liễu gầy
Tình lỡ vương mang,thừa trắc trở
Nghĩa đành vướng mắc,thiếu cơ may
Bên song vàng võ vầng trăng khuyết
Tựa gối đơn côi nước mắt đầy
Cứ ngỡ... ghi tâm lời thệ ước
Mà nay...đành đoạn để xa bay
Thanh Hoà

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

CHỜ BÃO !

     http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/ch%E1%BB%9D_b%C3%A3o/31497                                           

                                    CHỜ  BÃO !


Bão  đời  rồi  lại  bão  trời
Thiên  tai , nhân  họa  khổ  người  vần  xoay
Gia  tài  mẹ  có  đôi  tay
Miếng  cơm  và  miệng  sống lay lất  đời !
 *
Miền  Trung  nắng  gió  bời  bời
Lũ  theo  bão  ụp  xuống  chơi  vơi  bờ
Lưng  còng  cõng  trẹo  kiếp  hờ
Hết  cơn  bão  trước  lại  chờ  bão sau !
 *
Cái  eo  thắt  ruột  đến  đau
Bờ  dài  biển  rộng  bạc  đầu  sóng  xô
Tròng  trành  giữa  cuộc  nhấp  nhô
Thương  già  khóc  trẻ  nấm  mồ  cút  côi !.....
 *
Tấm  lòng  nhân  ái  quê  tôi
Lá  lành  đùm  bọc  răng  môi  nghĩa  tình
Dẫu  mong  manh  chốn  phù  sinh
Thâm  ân  khắc  cốt  vẫn  đinh  ninh  lòng !

             Lý Đức Quỳnh_ĐN-10/112013

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

LẮNG NGHE

                                             

                                    LẮNG  NGHE

Trăng  sương  gợn  gợn  thu  ba
Gió  lay  nhẹ  nhẹ  quyện  hòa  nguyệt  hương
Đêm  sâu  tiếng  vọng  chùa  chuông
Xuyên  màn  tối , rục  rịch  nguồn  khơi  mai !
*
Dậy  cùng  bóng  lấp , mờ  phai
Đau  còn  khập  khiễng  trần  ai  rã  nhừ
Đường  đời , lắc  lẽo  thế  ư ?
Chân  đi  mỗi  bước  cộng , trừ….mệt  mê !
*
Biển  trùng  sóng  gió  lê  thê
Vỗ  bờ , trào  bến  bề  bề  triều  âm
Giấc  lành  mẹ  ủ  xa  xăm
Đắng  cay  chịu  phận  rau  răm  ru  đời !
*
Nắm  buông , nhằn  nhọc  cuộc  người
Thõng  tay  nhàng  nhẹ  dạo  chơi  bên  lề
Gai  vương  vít  vướng  nhiêu  khê
Dỏng  tai  lòng  lắng  lặng  nghe  tiếng  lòng !

                         Lý Đức Quỳnh_ĐN-21/9/2006

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

ƯỚC NGUYỆN

   http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/%C6%B0%E1%BB%9Bc_nguy%E1%BB%87n/32795                                   


                                         ƯỚC  NGUYỆN


Nỗi  đời  xoắn  xít  nỗi  niềm
Ba  sinh  đuối  mộng  giữa  miền  nhân  gian
Lửa  lòng  bếp  nhóm , khơi  tàn
Ngờ  nghi  hồ  điệp , ngỡ  ngàng  nam  kha !
*
Gũi  gần  lẫn  trộn  lạ  xa
Với  ly  hoan  lạc , đắng  là  men  cay
Buồn  vui  vốc  nước  kẽ  tay
Chút  ngời  ngợi  thoáng  loáng  bày  vệt  trăng !
*
Sóng  yên  xin  trả  đất  bằng
Người  xưa  ước  nguyện  tấm  lòng  người  sau
Sông  dài , biển  rộng  vì  đâu ?
Dòng  trôi  muôn  thuở  phối  màu  thời  gian !

                             Lý Đức Quỳnh_ĐN- 10/2009

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

VỠ LÒNG

            http://tho.com.vn/thi_ph%E1%BA%A9m/v%E1%BB%A1_l%C3%B2ng/31405                             


                                                VỠ  LÒNG


Rồi  mùa  giáp  hạt , còn  ai
Tiếc  tình  lượm  mót  tàn  phai  khóc  tình
Thương  em  chiếc  bóng  phù  sinh
Lưu  đày  dĩ  vãng  một  mình  chung  thân !
*
Chim  bay  cánh  vỗ  phân  vân
Đường  xa  đôi  đoạn  ngập  ngừng….lại  bay
Trời  cao  có  gió , có  mây
Có  vầng  nhật  nguyệt  chia  ngày , chia  đêm !
*
Trái  tim  niềm  nỗi  đóng  nêm
Mỗi  ngày  thêm  một  muộn  phiền  lún  sâu
Xô  đời  sóng  gió  biển  dâu
Vô  thường , em  hỡi  nhiệm  mầu  ở  trong !
*
Chân  đi  từng  bước  vỡ  lòng
Đến  từng  bước  đến , về  không  quay  về
Ở  đâu  đất  ở  là  quê
Ai  cười  hểu  hảo , lòng  nghe  xuề  xòa !

                                                  Lý Đức Quỳnh_ĐN-20/11/2005

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

CẢM NHẬN của bạn HUỲNH XUÂN SƠN(Phuvang Huỳnh)với bài KHÚC THU của Quỳnh

   http://tho.com.vn/b%C3%A0i_vi%E1%BA%BFt/ph%C3%AA_b%C3%ACnh/hu%E1%BB%B3nh_xu%C3%A2n_s%C6%A1n_v%E1%BB%9Bi_c%E1%BA%A3m_nh%E1%BA%ADn_b%C3%A0i_th%C6%A1_kh%C3%BAc_thu_c%E1%BB%A7a_t%C3%A1c_gi%E1%BA%A3_l%C3%BD_%C4%91%E1%BB%A9c_qu%E1%BB%B3nh/29293               


             Tôi chưa gặp anh, chưa biết nhiều về anh qua thơ văn, bởi tôi mới bắt gặp và đồng hành với dòng chảy thơ anh gần đây thôi. Trong những lần tôi hòa mình vào dòng sông thơ ấy tôi bắt gặp một Khúc Thu vâng chỉ là một Khúc Thu thôi chứ không phải  mùa Thu và chẳng phải tiết trời Thu. Tôi đặt câu hỏi, tôi tự trả lời và rồi tôi đã thực sự bị Khúc Thu này cuốn tôi vào trong nó để  từ đó tôi bước ra từng bước tìm  xem Khúc Thu của anh  muốn nói gì đây?
Mây ngàn giăng quạnh ngõ về
Giọt mênh mông rụng qua khe liêu lòng
Em đi để mặc hoang không
Cánh chao lẻ , vỗ quanh vòng đơn cô !
Một tâm trạng buồn nên không gian  cũng “Quạnh ngõ về” sự quạnh quẽ  lớn tới nỗi  chốn mênh mông này chỉ là một giọt thôi và giọt này rụng qua khe để cho nỗi cô liêu ùa về. chưa hết mở đầu khúc thu quạnh vắng này còn bởi giữa vòng đời cô quạnh và đơn lẻ. Một cánh Én chao lẻ loi thì đâu làm nên được chuyện gì đây? Khơi lại được gì đây? Em đã đi rồi và điều mà làm quạnh quẽ càng thêm quạnh quẽ bởi em “để mặc hoang không”? Một câu hỏi tôi đặt ra tại đây xin để ngỏ câu hỏi này: tại sao Em đi mà không phải là để mặc anh hay để mặc cái gì khác mà là để mặc hoang không?
Tôi bước tiếp với Khúc Thu:
Chớm Thu dợn sóng hải hồ
Bờ dài biển rộng đợi xô đẩy cuồng
Vọng  xa nhịp mõ hồi chuông
Niềm nghe đời nuối tình buông lừng khừng!
Anh đã mở cánh cửa rộng thêm một chút nữa để tôi bước đi trong Khúc Thu này của anh. Dòng đời anh đang trôi với bước chân lãng tử phiêu bồng khắp chốn với đầy đủ những hỷ nộ ái ố đời thường. Trong những cơn sóng quay cuồng đôi khi là sự xô đẩy  vùi dập đến nghiệt ngã giữa sông dài biển rộng của đời mà anh gặp khi “chớm thu” . Khi đang ngụp lặn giữa “chốn hải hồ” vì bị cuồng phong xô đẩy. Lúc này Khúc Thu bắt đầu lộ diện bởi anh đã nghe dẫu là mới “Vọng xa” thôi nhưng những tiếng mõ tiếng chuông này nó đã thức tỉnh trong anh một ngã rẽ và giờ đây mới là khoảng “hoang không” trong lòng nó  bị níu kéo giữa những phù phiếm xa hoa của đời thường anh muốn buông nhưng vẫn còn “lừng khừng”… sự biến thiên tâm lý dùng dằng này còn tiếp diễn ở khổ sau nữa
Trời lơ lửng đám phù vân
Trôi bèo bọt phía nghìn trùng xa xôi
Sông dùng dằng chảy bồi hồi
Bến chờ đón khách đưa người sang ngang
Buông tình anh lừng khừng, bây giờ anh thấy tất cả trong mình chỉ là “phù vân” lơ lửng  mà còn mù mịt tương lai hơn khi anh thấy như bèo bọt trôi phía “nghìn trùng xa xôi”. Anh đã thấy rõ sự dùng dằng trong mình  bởi “sông chảy bồi hồi” anh diễn tả dòng sông chảy mà cũng biết bồi hồi ! hay chính anh đang dùng dằng để buông bỏ những si mê đắm đuối giữa sông đời, bước lên một con đò đang đợi khách là anh, để đưa anh  sang sông hay nói cách khác là anh chuyển tâm mình từ động sang tĩnh giữa  cuồng quay biến thiên hỗn mang của ngũ hành.
Anh trở trăn, anh băn khoăn khi bị níu kéo, nhưng anh đã nghĩ đã đi dù còn khắc khoải bởi:
Em đi bỏ lại thu vàng
Lá rơi gió cuốn vào hoang vu tình
Nét gầy trơ giữa u thinh
Mai về mặc định trên cành di lai
Chân đi gõ bước một hai
Cung âm hòa điệu lạc sai khúc đời
Ta về tìm cội thảnh thơi
Ngày qua lá rụng lấp bời bời thu
Anh đã Ngộ ra và dẫu có thế nào nữa thì anh cũng quyết định cho cái sự dùng dằng này hết ngày hôm nay bởi em bỏ lại Thu Vàng và gió cuốn vào chốn hoang vu của tình . Hãy cho anh thời gian anh sẽ bước đi từng bước một chậm mà chắc bởi ngã rẽ này nó dẫn đến một con đường khác hẳn.Con đường này đối nghịch nó song song nhưng nó vẫn ở trong dòng đời mà anh đang ngụp lặn vùng vẫy và dùng dằng muốn thoát ra kia. Như hai cực âm và dương kia thôi nó đối nghịch nhưng nó trong nhau nó song song và nó tồn tại trong nhau. Anh đã ngộ anh đã buông không còn dùng dằng và không lừng khừng nữa. Anh quyết định rứt khoát: “Ta về tìm cội thảnh thơi” và thời gian sẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất cho anh tìm được “cội thảnh thơi” của mình thể hiện qua câu thơ: “Ngày qua lá rụng lấp bời bời thu”. Thu đây là dòng đời của anh và Khúc Thu là bước đệm dùng dằng của anh. Tôi nhận thấy bởi:
Hanh xiên sợi nắng sầu u
Chiều giăng sương chướng gió tù mù phai
Dáng duyên soi bóng trang đài
Em buông ta nhặt ru ngai ngái đời
Chớp nguồn từ biết khóc cười
Lắt lay ruội rã chơi vơi biển trùng
Gió mây ta bện hư không
Trả vay kiếp nợ người bồng bềnh phiêu
Sợi nắng hanh đã xiên vô nỗi u sầu và những điều mà anh không ngờ tới bởi nó không hề thuận theo qui luật của trời đất. Gió chướng thổi ngược thì là lẽ thường còn ở đây sương chướng là sao ? sương giăng ban đêm là thuận , nhưng ở đây nghiệt một nỗi « chiều giăng sương chướng » ! rồi để « gió tù mù phai ». Gió phai sương thì thuận rồi sao lại phải tù mù làm phai ?. có lẽ anh nghĩ vậy và anh đổ thừa vậy thôi phải không ? vì chính anh còn phải có hẳn một giai đoạn dùng dằng để mà quyết định « Em buông ta nhặt » cơ mà và nhặt về để « ru ngai ngái đời ». mà cuộc đời anh đâu có suôn sẻ gì đâu ? ngay từ đầu nguồn dòng sông đời nó đã nổi sấm chớp rồi và kéo đi theo cái chớp nguồn ấy là cả biển khơi trùng điệp những « rệu rã » « lắt lay » của cuộc đời không yên ả. Cho đến lúc mà anh đến khúc quanh ngã rẽ mới  anh đã hiểu ra đã nhận thấy đâu là phù vân ! Đâu là chốn bồng bềnh phiêu du cho mình  sau khi anh đã trả hết nợ vay.
Giờ đây thì anh đã khắc họa rõ chân dung Em . Em không hề buông một cách vô thức Em buông vì Em biết anh sẽ nhặt .Em đi vì em đã biết một ngày anh sẽ ngộ ra sau tất cả những lốc giông  của cuộc đời mà kiếp trước anh vay. Kiếp này anh phải trả và khi trả hết anh sẽ bước vô Khúc rẽ mà với riêng anh khúc rẽ này nó đã rơi vô buổi chiều của cuộc đời.Chưa hẳn là sang đông và hạ cũng không còn nữa Nên để đánh dấu khúc rẽ này anh đã gọi nó là Khúc Thu. Khúc Thu tức khúc quanh của dòng đời anh. Một trạm dừng tất yếu phải có ai dứt khoát buông được những ánh hào quang mênh  mông  của vật chất, cái ma lực quyến rũ của nhan sắc coi đó chỉ là phù vân như anh thì họ rẽ được và bước những bước vững vàng trên con đường tới vô ngã. Em  không là người mà là bến, là đò để hướng, để đi và để đến, nói tóm lại Em là vô hình dễ thấy mà khó theo . Còn Khúc Thu thì tác giả đã qua được và đang đi và sẽ đến đích. Viết đến đây tôi bỗng có một niềm ao ước là ở Vô Ngã tôi sẽ đến tôi lại được gặp thơ anh và anh em lại có dịp trò chuyện bằng thơ
Một bài lục bát dài có thể nói là khó đọc bởi anh dùng quá nhiều phương pháp đảo từ. nhiều từ láy. Nhưng chứa đựng nhiều hàm ý sâu sắc và súc tích đầy tình và tính nhân văn  theo triết lý nhà phật và ảnh hưởng qui luật của ngũ hành  nên góp phần làm bài thơ khó hiểu , nhưng khi đã đi sâu tìm hiểu, nó là một bài thơ hay và hấp dẫn người đọc. Cám ơn tác giả  Lý  Đức Quỳnh với bài thơ Khúc Thu đã cho tôi có cơ hội trải nghiệm mình. Trong khi đồng hành cùng Khúc Thu có thể với vốn sống hạn chế của mình tôi chưa thể hiểu hết những tâm tư tình cảm của tác giả và trên hết là ý thơ, tình thơ và hồn thơ mà tác giả muốn gửi gắm vào bài thơ. Mong tác giả và bạn đọc hãy coi đây là cái nhìn một chiều phiến diện của riêng cá nhân tôi giành cho một bài thơ mà tôi rất thích. Và đây là bài thơ ấy :
KHÚC THU
Mây ngàn giăng quạnh ngõ về
Giọt mênh mông rụng qua khe liêu lòng
Em đi để mặc hoang không
Cánh chao lẻ, vỗ quanh vòng đơn cô !
*
Chớm thu dợn sóng hải hồ
Bờ dài , biển rộng đợi xô đẩy cuồng
Vọng xa nhịp mõ, hồi chuông
Niềm nghe đời nuối tình buông lừng khừng !
*
Trời lơ lửng đám phù vân
Trôi bèo bọt phía nghìn trùng xa xôi
Sông dùng dằng chảy bồi hồi
Bến chờ khách đón đưa người sang ngang !
*
Em đi bỏ lại thu vàng
Lá rơi gió cuốn vào hoang vu tình
Nét gầy trơ giữa u thinh
Mai về mặc định hiện cành di lai !
*
Chân đi gõ bước một hai
Cung âm hòa điệu lạc sai khúc đời
Ta về tìm cội thảnh thơi
Ngày qua úa rụng lấp bời bời thu !
*
Hanh xiên sợi nắng sầu u
Chiều giăng sương chướng rải tù mù phai
Dáng duyên soi bóng trang đài
Em buông ta nhặt ru ngai ngái đời !
*
Chớp nguồn từ biết khóc cười
Lắt lay ruội rã chơi vơi biển trùng
Gió mây ta bện hư không
Trả vay kiếp nợ người bồng bềnh phiêu !

Tác giả Lý Đức Quỳnh – ĐN,Thu 2012

Sài Gòn 28/10/2013
Huỳnh Xuân Sơn

             Chào XS,
Trước hết cho Q bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với XS.Phải thành thật nói
như thế.Vì khi Q đưa bài này lên blog cũng không dám mong gì đâu,nếu
bè bạn đọc có được chút tương đồng trong éo le cảnh ngộ của đời mình mà sẻ
chia với từng ý tưởng,cùng ngóc ngách riêng lẻ,chỉ thế thôi !
Hình tượng"Em" trong Khúc thu,chẳng phải là người con gái nào cả.Em,để lãng mạn hóa cho dịu nhẹ những khô khan đang chuyển biến trong cõi tâm thức với những dằn
vặt,những trăn trở để vượt qua,để vui sống sau một chặng đường dài
lang bạt,nổi trôi chỉ để nhặt nhạnh những đau thương,tan vỡ,xót xa,thất vọng,cũng lắm khi mấp mé bên bờ vực của tuyệt vọng...Em cũng là ý thức tự phản tỉnh,dừng bặt những dự phóng viển vông,vọng tưởng lan man quay về trong thực tại với những điều kiện hiện sinh đang diễn tiến,giáp mặt với cuộc đời,đối diện với chính mình và bước đi trong cách thế không khác là hội nhập trong lưu chuyển của dòng chảy nhân quả tương liên....(nói theo cách nói dân gian là trả nợ)
XS đã làm cho mình kinh ngạc với năng lực thẩm thấu và giải mã những
ký hiệu ngôn từ để nhận diện và hiện bày dòng chảy ngấm ngầm bên trong cuộc đời lặng lẽ,mà bài thơ như kể một câu chuyện tình vô vọng .....
Một lần nữa lại cảm ơn bạn thôi !
             Lý đức Quỳnh_ĐN-29/10/2013